Reng…Reng…Reng…
Giờ ra chơi đã đến, cái giờ mà nó yêu thích nhất, cái giờ mà nó mong chờ nhất, cái giờ mà sẽ giải thoát được nó khỏi cái tên mà theo nó nghĩ là toàn xấu: “xấu xa, xấu tính, xấu trai” (có mình nó nghĩ là xấu trai thôi, haizz). Nó hớn hở chạy lên chỗ Uyên, kéo nhỏ xuống căn tin. Nhưng đi được một quãng, cả hai cô nàng đều thấy có cái gì đó kì kì. Cả hai người quay lại nhìn và chút nữa là hét lên…
- Này, sao hai anh cứ đi theo tụi tôi hoài vậy? – Uyên hét lên.
- Này, cô coi lại đi à nha! Chỉ là vô tình thôi, nhiều khi người đi theo tụi tôi là mấy người đó. – Đức cãi lại.
- Vô tình. Hờ hờ, trên đời này có chuyện trùng hợp tới mức này à. – Nhỏ tiếp tục.
- Sao không có được. Đường này là của chung đấy, nó chưa từng là của bất cứ ai cả. Bộ cô bỏ tiền ra xây nó hay mà cấm cản tụi tôi đi hả? – Anh cũng chẳng vừa gì.
- Ủa, vậy nó cũng đâu phải là của anh đâu mà anh cấm cản tụi tôi đi.
- Cô… - Đức cứng miệng.
- Tôi sao… - Uyên hất mặt.
- Đúng chất bà chằn.
- Anh có giỏi thì nói lại lần nữa.
- Đồ bà chằn, đồ bà chằn, đồ bà chằn… Lêu lêu… - Đức nói rồi bỏ chạy.
- Này, tên kia. Đứng lại đó ngay cho tôi. – Uyên cũng vội vã đuổi theo.
- Ngu ha đứng. Đứng lại cho bị đánh à. – Đức vừa chạy vừa nói.
- Đứng lại đó cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-cua-nhung-con-mua/30030/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.