Nó đi vào bếp và bắt đầu cái sự nghiệp nấu ăn của mình. Nó mở tủ lạnh ra mà phải hét dựng cả lên:
- Này, anh kêu tôi nấu cơm mà không có vật liệu làm sao nấu được?
- Thì đi mua.
- Bây giờ chợ đâu còn để mua.
- Siêu thị.
- Mắc lắm, hay chúng ta ăn mì gói đi ha. – Nó tranh thủ để có thể thảnh thơi.
- Không, tôi muốn ăn cơm. Với lại tiền tôi chứ không phải tiền cô.
- Tôi không nấu.
- Cô nên nhớ là cô đang nợ tôi đấy.
- Anh…
- Mau lên, chúng ta đi siêu thị mua đồ. – Hắn đi ra cửa.
- Hừ. Cái đồ trời đánh. – Nó không đi mà đứng chửi hắn.
- Mau lên, cô lề mề quá đấy. – Hắn quay lại nói.
- Từ từ.
- Nhanh lên.
Nó chạy theo hắn, ra đến cửa. Giờ đây, trước mặt nó là một chiếc ôto màu trắng, không còn là chiếc màu đen hôm bữa nữa. Chiếc này hình như là xe thể thao thì phải, nó quay qua hắn hỏi:
- Xe ai vậy?
- CỐP. – Hắn cốc đầu nó một cái.
- Ây da, anh làm gì vậy? – Nó ôm đầu kêu.
- Cô nghĩ sao vậy, dĩ nhiên là xe của tôi.
- Xe của anh??? Chiếc hôm bữa đâu?
- Bỏ rồi.
- Sao anh phun phí thế? Xe còn tốt mà.
- Nhưng bị trầy.
- Bị trầy thì chỉ cần sơn lại là được, cần chỉ mà phải bỏ nguyên chiếc xe thế.
- Không còn hoàn hảo.
- Tôi hết nói nổi với anh nữa rồi.
- Thì ai bảo cô nói.
- Hừ.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-cua-nhung-con-mua/30027/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.