Nó vừa bước ra khỏi căn nhà vừa mới xảy ra những chuyện kia thì điện thoại của nó reo lên, là mẹ Uyên. Mẹ gọi nó giờ này chi thế nhỉ? Nó nhấn nghe:
- Dạ, ba mẹ.
- Con và Uyên đi đâu từ sớm thế? Có chàng trai đến đây tìm hai con đây này. – Mẹ Uyên nói.
- Ai thế mẹ? – Nó hỏi.
- Về nhà đi rồi biết. – Mẹ Uyên nói.
- Dạ. Bây giờ con đang bận, mẹ nói với chàng trai đó bữa khác đến được không? – Nó nói.
- Sao thế được? Người ta đến tìm hai con vất vả lắm đấy? Hai đứa về nhà nhanh đi. – Mẹ Uyên nói.
- Nhanh lên đấy. – Mẹ Uyên nói.
Mẹ Uyên nói rồi tắt máy. Nó nhấn gọi cho Uyên nhưng không được, Uyên ngay cả xe cũng chẳng lái đi. Không biết nhỏ đi đâu được với tâm trạng đó và với đi bộ chứ? Ở đây là vùng ngoại ô, nhỏ đâu thể nào bắt xe được. Nó lo lắng cho Uyên nhưng bây giờ nó cũng phải về nhà, nó thầm oán trách không biết tên nào lại tìm nó đúng lúc như thế này. Nó đành lấy điện thoại gọi cho Đức, dù nó biết tình trạng của hai người bây giờ nhưng dù sao đó cũng là hiểu lầm, Đức vẫn cần cùng Uyên hàn gắn lại. Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông thì đã nghe thấy tiếng Đức:
- Lệ Vũ, Uyên sao rồi? Cô ấy đang ở đâu?
- Tôi đang cần anh đi tìm Uyên đây. Tốt nhất anh nên tìm cho ra cô ấy và an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-cua-nhung-con-mua/2435979/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.