Hắn đưa nó rời khỏi bệnh viện. Lúc này, trời cũng đã chợp tối rồi, hắn lái xe chạy quanh thành phố một vòng. Nó đã ngủ quên trên xe từ lúc nào, trên khóe mắt nó vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt. Hắn khẽ lắc đầu, nó quá lương thiện rồi, Lan Khánh làm ra những chuyện như vậy với nó mà nó vẫn có thể khóc khi thấy cô ta như vậy. Haizz, hắn nên nói là nó quá lương thiện hay nhu nhược đây. Hắn đảo tay lái đưa nó đến một vùng ngoại ô của thành phố.
Hắn khẽ mỉm cười nhìn nó vẫn còn đang ngủ say sưa, không nỡ đánh thức nó dậy nhưng cũng phải làm thôi, không lẽ để nó ngủ như thế này hoài, thế thì kế hoạch của hắn sẽ tan tành mất. Hắn khẽ khàng lay vai nó:
- Vũ, dậy đi. Dậy đi em.
Nó xoay người quơ thẳng một nắm đấm vào mặt hắn. Nó lẩm bẩm:
- Để ngủ chút đi mà.
Hắn bị nó đấm một phát có chút bất ngờ nên không né kịp, thế là lãnh trọn cái đấm vào mặt. Hắn một tay ôm mặt, một tay lay nó dậy:
- Dậy, dậy. Em dậy ngay cho anh.
- Đã nói là để cho người ta ngủ chút đi mà. – Nó lại quơ tay loạn xạ khắp nơi. Rất may là lần này hắn có chuẩn bị trước nên không bị ăn đòn như trước nữa.
- Không, dậy ngay cho anh. – Hắn kéo nó dậy.
Nó vùng vằn nhưng vẫn từ từ mở ra đôi mắt của mình. Nó dịu dịu mắt, khẽ vươn vai một cái. Ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-cua-nhung-con-mua/2435954/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.