Sau khi vật lộn với sự xấu hổ tới khủng bố tinh thần, Vũ Mị cũng lặn lội được tới công ty. Cô bây giờ vô cùng hận, hận tới tận xương tủy, cô hận tên Vân Chính Thiên! Tên thì xinh, người thì đẹp mà sao tính cách xấu như tính tình thế không biết? Nhìn cô bây giờ xem, quần áo ướt nhẹp như vậy, tóc rối như vậy, mặt đỏ như vậy, bị người ta xoi mói như vậy....sao mà làm được bây giờ? Như thế hỏi sao cô không hận tên Vân Chính Thiên cơ chứ? Mà khoan...nếu hận thì phải hận còn Băng tàn nhẫn kia đầu tiên! Đúng...mặc dù cô hận tên Vân Chính Thiên tới tận xương tủy nhưng cô vẫn hận kẻ bắt cô phải bị thế này, thủ phạm của sự việc này - Lâm Như Băng hơn, hận tới tận tim ấy chứ! Haizzz...ngại quá đi mà!
Trong khi Vũ Mi xấu hổ và vô cùng đau khổ cúi gằm mặt đi vào công ty, Như Băng đi ngang qua đã thấy bộ dạng thảm hại này của Vũ Mi mà lòng cô đau như cắt. Cô đau lòng cho....bản thân cô. (t/g: Bó tay!) Trong lòng của Như Băng thầm than oán:
-"Trời ơi là trời! Ai làm cho con Vũ Mi thành bộ dạng con lai của người với quỷ thế này? Nhếch nhác vậy hả? Nếu mình mà biết là tên nào mình chắc chắn sẽ làm thịt hắn, nhìn kiểu này mình sẽ bị con Vũ Mi băm vằm nhừ tử mất thôi, sao giờ? Tự dưng sao mình hối hận thế nhỉ, sao lúc đó không đợi con Vũ Mi tý nữa. Giờ có nên ra chỗ con kia không nhỉ...mặc kệ! Ra cũng chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-buong-binh-va-giam-doc-lanh-lung/100252/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.