Chương trước
Chương sau
Lúc đầu Ngô Mai định tranh thủ thời gian chia thịt, nhưng Ngô Tam Thúc cảm thấy rất hứng thú đối với sức lực của Ngô Mai nên hỏi không ít vấn đề, còn thử để cô nhấc thứ gì đó, Ngô Mai rất nhẹ nhàng mà nâng một cái tủ gỗ lên, lúc này Ngô Tam Thúc mới như nhìn thấy bảo bối gì đó, trong mắt đều lộ ra dáng vẻ kích động.

“Ông Tam Thúc, tranh thủ thời gian chia thịt đi, chờ lát nữa bọn cháu còn phải bắt đầu làm việc nữa.”

Đến lúc gặt lúa người người đều là nông dân khổ cực, ông Tam Thúc cười nói: “Lợn rừng hôm nay coi như là ba công của cháu.”

Có thể nhận được công đương nhiên là chuyện tốt, Ngô Mai cười nhận lấy, sau đó ông Tam Thúc kêu mấy đứa con trai của mình đi đến chặt heo, sau đó lại dùng loa lớn gọi ba đội người đến.

Một con lợn được chia sạch sẽ, dù sao Ngô Mai cũng săn được lợn rừng nên được chia một nửa, những nội tạng còn lại cô đều không cần, có người trong đội người được lợi ích từ chỗ Ngô Mai, lời nói hay đều nhận được không ít.

Lúc bắt đầu làm việc Ngô Mai chưa từng lười biếng, cô chưa từng làm việc nhà nông bao giờ, mặc dù có ký ức của nguyên chủ nhưng vẫn tương đối mờ nhạt, vì vậy cô đi theo Triệu Tiểu Nga làm một trận, hai mẹ con một người đi trước một người đi sau.

Triệu Tiểu Nga có chút lấy lòng Ngô Mai: “Mai Tử, lần này chúng ta có thể ăn thịt đều nhờ có con.”



Ngô Mai thản nhiên nói: “Không phải con đã ăn mấy miếng thịt của mẹ à? Cũng coi như bồi thường cho mẹ, nhị phòng có đào đồ ăn xốp giòn mà nhà chúng ta không có cái gì, con không làm chút bữa ăn ngon thì sao được?”

“Đúng vậy đó, dáng người em trai con vừa thấp vừa gầy, cũng nên bồi bổ thật tốt.” Triệu Tiểu Nga không chút nào cảm thấy câu nói này của mình có vấn đề gì.

Ngô Mai là một cô nhóc có đồ ăn ngon đương nhiên phải cho em trai mình, nếu sau này  cô gả chồng còn không phải nhờ nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa giúp hay sao.

“Mẹ, có thể đưa mấy đồng tiền của nhà họ Trần cho con được không?” Ngô Mai bỗng hỏi một câu.

Triệu Tiểu Nga nếu thật sự suy nghĩ cho con gái thì cũng nên đưa chút thịt đến nhà họ Trần, nhưng bà ta vẫn như cũ, chỉ nghĩ đến nên làm thế nào để cho con của bà ta ăn no, chứ không phải là để sau này con gái mình đến nhà người ta sống yên ổn.

Nghe đến chuyện tiền bạc, Triệu Tiểu Nga cười mất tự nhiên, nói: “Mẹ làm gì còn tiền, đều đưa hết cho bà con giữ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.