Bà vẫn luôn ưu tiên lợi ích của con trai, rõ ràng người này lúc còn trẻ hẳn là rất xinh đẹp và bây giờ lại quá sớm để bị sầu bi phủ kín mặt, vẻ khúm núm làm cho người ta không cách nào tưởng tượng được bà đã từng đi học ở trường nữ sinh.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, chờ đầu xuân con lên núi săn, đảm bảo lúc đó mẹ và Kiến Hoa muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bây giờ cần gì phải vội chứ?”
Trần Kiến Hoa cũng nói: “Vậy tôi liền đợi em.”
Anh đã nói vậy rồi thì mẹ Trần cũng không dám nói thêm gì nữa, bà luôn luôn đứng cùng chiến tuyến với con trai của mình.
Ba người ăn cơm xong rồi mẹ Trần để hai người bọn họ ra ngoài chơi trước, Ngô Mai ngượng ngùng nghĩ mẹ chồng của cô đúng là người tốt, vì vậy cô sẽ luôn mang theo chút cảm giác thương hại với bà.
“Mẹ không sao, bọn con cứ đi đi.”
Ra khỏi cửa, bên ngoài rất ồn ào, bầu trời mênh mông bát ngát, Ngô Mai cảm thấy nếu không nhờ có Ngô Mạt Lỵ thì sợ rằng cả đời cô cũng sẽ không đến nơi này.
Thị lực của mắt cô cực kỳ tốt, trong bóng đêm nhìn thấy có người đang đi về phía trước, dáng vẻ cực kỳ mất tự nhiên, cô vỗ nhẹ Trần Kiến Hoa một cái: “Đó không phải là anh họ của anh sao?”
Khác với anh cả sinh ra đã khôi ngô, dáng vẻ Trần Kiến Nam nhỏ gầy, tướng mạo mặc dù đoan chính nhưng ở nơi nông thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-beo-o-thap-nien-70/2509768/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.