Ngô Mai gật đầu: “Vậy thì đi thôi ạ.”
Khác với ở núi gần thôn Tiểu Cương, núi của thôn Tiểu Kiều không cao, nhưng mà nó lại vô cùng gập ghềnh, không ít băng đã tan, có một số cỏ dại mọc lên xung quanh, Ngô Mai đang nhìn ngó xung quanh.
Mẹ Trần cảm thấy không đành lòng: “Trước đây lúc cha Kiến Hoa ở nhà và cho đến bây giờ mẹ cũng không có làm qua những chuyện này, đều là nó đi ra ngoài giúp mẹ đốn chặt củi, hoặc là đưa tiền để mẹ đến đại phòng ăn cơm.”
Mẹ Trần nói những lời này khiến cho Ngô Mai có chút hiếu kỳ: “Mẹ, hóa ra cha chồng đối xử với mẹ tốt như vậy sao? Mẹ là con gái nhà nông sao? Sao những chuyện này lại không làm vậy ạ?”
“Mẹ không phải là con gái nhà nông, cha của mẹ là cử nhân trong năm Tuyên Thống, lúc nhỏ mẹ còn đi học tư thục mấy năm, chỉ có điều mẹ luôn được nuông chiều lại không muốn trời đông giá rét đi đọc sách, nên mới coi như vậy thôi…”
Lúc mẹ Trần nói những lời này, khóe miệng của bà còn ngậm ý cười, Ngô Mai nghĩ đây có lẽ là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời của bà, là thiên kim của gia đình giàu có, trước hộ sau ủng, sau đó mặc dù gia đình suy tàn cũng được gả cho cha của Trần Kiến Hoa thanh niên đầy hứa hẹn, cha Trần lại yêu thương bà bằng mọi cách, lúc bà còn trẻ chắc hẳn rất hưởng phúc.
Chỉ tiếc cha Trần vừa chết thì ngày tháng của bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-beo-o-thap-nien-70/2509750/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.