Xuống tới gara, Đường Trạch chủ động gạt chỗ để chân xe máy và đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm, cài quai cẩn thận cho Cố Như. Anh ấy làm một cách rất tự nhiên, không hề ngại ngùng gì. Quả thật, dù đã quen nhưng mỗi lúc được nhìn anh gần hơn một chút, nhìn thấy động tác nhẹ nhàng, ánh mắt, nụ cười ấm áp ấy... Tim cô đều đập “bum bum bum”.
Đường Trạch lên xe vừa khởi động xe, đột nhiên Cố Như hoảng hốt la toáng lên:
- Ahhh, hình như em quên làm gì rồi... Là cái gì nhỉ?
Anh cúi đầu bật cười khanh khách rồi hơi nghiêng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu nhắc:
- Quên lấy điện thoại!
Cô vỗ tay cái “bép”.
- Đúng rồi, vậy mà anh cũng không nhắc em nữa, lỡ có cuộc gọi quan trọng thì phải làm sao? Em phải vào trong lấy!
Định bước xuống xe chạy lên căn hộ, anh ấy giữ điện thoại của cô từ khi nào, lặng lẽ đưa lại cho cô ấy. Cố Như ngạc nhiên cầm lấy, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại nhớ ra thêm một chuyện quan trọng:
- Chìa...
Anh nhét vào tay cô ấy chùm chìa khóa.
- À...
Chưa nói dứt câu anh đã đoán được những gì cô nghĩ.
- Ờ...
Không cần phải nói ra Đường Trạch cũng hiểu, lấy một thỏi son từ trong túi ra.
- Và cả son môi anh cũng mang theo cho em rồi.
Cô đưa tay vỗ trán tay kia thì cầm lấy thỏi son cười giả lả.
- Haha sao anh biết hay vậy? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-bac-lieu/2938061/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.