Ánh nắng yếu ớt chiều tàn dần khuất sau dãy nhà cao tầng dọc đường phố.
Đường Trạch đang lái xe đột nhiên rẽ hướng vào cửa tiệm bán rượu, Minh Danh chạy phía sau cũng vào theo, vừa cỡi nón bảo hiểm ra đã vội theo sau Đường Trạch hỏi:
- Cậu quên là mình bị loét dạ dày do uống rượu quá nhiều hả? Bây giờ còn muốn uống cậu quên bác sĩ đã nói gì rồi hả?
Anh đút hai tay vào túi quần bước đến quầy, nhìn những chai rượu bày trí trên kệ, từ cao cấp đến bình dân.
- Tôi không thường xuyên uống rượu như trước nữa, bệnh tình chắc thuyên giảm rồi, uống một chút chắc không sao!
Minh Danh bật lưỡi tỏ ra bất lực:
- Chậc, cậu không nên chủ quan vậy? Mà bé Như đâu, trước kia đi đâu cũng đưa nó đi theo cùng mà?
Đường Trạch thở dài, ánh mắt buồn lạnh lùng khó tả, nỗi buồn xa xăm vời vợi giọng nói mang nhiều tâm tư:
- Muốn đưa đi chung lắm chứ, nhưng hôm qua mới cãi nhau xong, sáng nay nó ra khỏi nhà từ sớm chắc là còn giận, chút nữa tôi phải mua gì đó về nhà để đền tội mới được! Con bé im lặng tôi không thể im lặng luôn được, không nên chiến tranh lạnh quá lâu!
Minh Danh ngạc nhiên hỏi:
- Hai người cãi nhau hả?
Đường Trạch bật cười.
- Chú ngạc nhiên cái gì? Hai người bọn tôi đâu phải lần đầu cãi nhau đâu, như cơm bữa đấy chứ!
Đôi khi mệt quá, anh muốn rời xa nhau vì những cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-bac-lieu/2938028/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.