Một nỗi đau không lời nào có thể diễn tả hết. Lão vò nát tờ giấy trong tay quăng xuống sàn, vò đầu bứt tóc hét lớn trong sự đau khổ, ân hận:
- Áh...
Dẫu biết rằng đó là những giọt nước mắt của kẻ gây ra tội ác, nhưng trong thẳm sâu con người đó... Chắc chắn vẫn còn le lói một phần nào đó gọi là “nhân tính”.
Dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng không ít giọt nước mắt đã rơi, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt hối hận, dằn vặt, đau khổ. Từ Đông tự hỏi:
- Đây là kết quả thực sự mà mình muốn có sao? Khánh Chi... ba xin lỗi, ba xin lỗi.
Có hàng vạn con đường để lựa chọn sống tử tế và cũng có hàng vạn con đường đưa người ta đến những tội lỗi mãi không thể quay đầu, khi quay đầu cũng đã muộn màng.
Những ngày sau đó rơi vào khoảng thời gian 30 tết, công việc tìm kiếm tạm dừng. Mọi người đều có chung một suy nghĩ, họ biết tỷ lệ sống sót của Khánh Chi không cao, họ cũng cho rằng cô đã không còn sống, chỉ duy nhất Đường Trạch vẫn nuôi hy vọng tìm kiếm.
Từ Đông không đủ kiên nhẫn chờ đợi tung tích Khánh Chi từ đội cứu hộ cứu nạn, nên đã chạy đi khắp nơi tìm kiếm thi thể của con gái, bên cạnh đó tránh ồn ào âm thầm thuê người tìm kiếm, mở rộng khu vực điều tra mong sớm tìm được Khánh Chi, lão cũng thường xuyên túc trực tại bờ sông hơn.
Ngày Cố Như rời thành phố, Đường Trạch chở cô ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-bac-lieu/2937971/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.