Sau một tháng vật vả cuối cùng mùa hè mong đợi của An Nhiên rồi cũng đến, Hơn ai hết An Nhiên thu dọn đồ đạt cực kì nhanh chóng, điệu bộ tung tăng của cô cũng cho người ta biết được rằng cô đang rất hưng phấn chờ đợi. Phúc Khôi không hề xa lạ gì với bảo bối nhỏ nhà anh nên cứ mặc kệ cho đứa trẻ này muốn làm gì thì làm. Chỉ có một con người kia mặt lạnh hơn bao giờ hết, khí hắc tỏa ra xung quanh khiến mọi người thật dám đến gần. 
An Nhiên 1 tay một kéo 1 tay hai kéo, chật vật từ trên lầu đi xuống người làm trong nhà nhìn mà hoản hốt, cảnh tượng này y như cô gái nhỏ đó đang bỏ nhà đi còn không thậm tệ hơn là bị đuổi ra khỏi nhà, bao nhiêu quần áo tư trang cô bé hầu như cho hết vào vali mà kéo đi. Ba vali và 1 túi xách giỏ. 
_ An Nhiên! Em không tính quay trở về hả? - Phúc Khôi gương mặt sắc lại một chút. 
_ Á! Có chứ, 3 tháng hè rồi quay lại mà - An Nhiên vừa nặng nề kéo từng cái vali từ trên cầu thang xuống vừa trả lời. Hơi thở không đều làm cô có chút đứt quản. 
_ Vậy sao lại mang hết đi? - Phúc Khôi giọng nặng nề hỏi, ánh mắt hổ phách sâu hơn tỏ vẻ không đồng ý. 
_ Tất cả đều cần thiết, bỏ lại không được! - An Nhiên ngây ngô quay lại trả lời anh, tay vẫn cứ lôi lôi kéo kéo cái vali nặng nề đó. 
_ Trấn quản gia! đem hết vali quay lại phòng cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-ay-la-vo-cua-tong-giam-doc-toi/552444/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.