_ Đã đến lúc - Giọng nói trầm ấm trong điện thoại.
_ Như kế hoạch - Một giọng trầm ấm khác bên kia điện thoại cũng vang lên.
______________________________________________________________________________
_ Nghiêm Khanh! anh đi mua 2 thùng sơn màu xanh đi, chúng ta cần sơn lại dách tường - Viên Viên trong kho vang giọng to lên.
_ Được - Nghiêm Khanh nghe tiếng Viên Viên liền lên tiếng.
Đang sắp đồ lên kệ, Nghiêm Khanh nghe tiếng của Viên Viên bảo, liền đứng dậy,dọn dẹp nơi bài bừa kia, rồi thay cái tạp dề đi ra khỏi cửa hàng. Viên Viên nghe thấy tiếng bước chân của Nghiêm Khanh đang đi ra ngoài, liền lén ló đầu ra nhìn trộm, miệng khẽ cười đầu lắc nhẹ một cái.
Sau ngày nhận được nụ hôn táo bạo của Nghiêm Khanh, Viên Viên nhiều đêm liền thao thức, cô nhớ lại mọi thứ đã diễn ra giữa cô và anh, những ngày đầu gặp nhau đến khi sống với nhau hòa thuận và cho đến lúc Mạc Trân xuất hiện thì thiên đường kia đã vỡ mất, cô thật rất giận anh nhưng tình yêu này cô không thể trói bỏ nó, tình yêu đầu đời của cô đẹp và lung linh lắm. Cô tự miệng hỏi rằng có nên tha thứ cho anh? có nên thế hay không? liệu khi cô tha thứ và quay về bên anh sẽ còn những nổi đau nào nữa? thật cô đã rất sợ, sợ lắm cái cảm giác bị người mình yêu hất hủi mạnh miệng đuổi ra khỏi nhà đến nơi ở cô cũng không có, nếu như không chợt nhớ đến Hồng Nhi thì bây giờ chắc cô phải ngủ ở ngoài đường rồi.
Đấu tranh tư tưởng rất nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-ay-la-vo-cua-tong-giam-doc-toi/552426/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.