Câu nói của anh khiến cho Hàn Hồng Nhi như người trên mây. Sau khi ăn bữa tối cùng gia đình, Hồng Nhi cùng anh đem hành lý của mình đến khách sạn của anh. Nới khách sạn anh đã thu xếp 1 phòng ngủ kế bên phòng của anh. Xe đỗ trước cửa khách sạn, anh dìu cô xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên hành lý cũng để đó để bọn họ tự mang lên, anh nắm tay cô đi lên phòng trước.
_ Phòng em ở đây! chúng ta sẽ ở đây 1 tuần, em hãy sắp xếp công việc của em, nếu có thể em hãy cho nó ngừng hoạt động đi, vì có khả năng em sẽ không quay lại đây nữa. - Anh dẫn cô tới phòng, sau đó giọng nói khá lạnh ra lệnh cho cô. 2 tay vẫn nắm lấy đôi vai gầy của cô mắt hướng về căn phòng ngủ.
_ Làm! làm sao có thể ngưng hoạt động được. Em em đã mất 2 năm trời để tạo dựng nó. - Cô buồn rầu trả lời.
_ Vậy chuyển nhượng lại cho ai khác làm thay. Em không còn lựa chọn nào nữa đâu! - Anh nhìn cô, thấp giọng khi nghe cô phản đối.
_ À! để chút em thu xếp. Vậy còn việc học? - Cô đầu óc rối mù khi nghe thấy sự sắp xếp có phần vô lý của anh.
_ Thủ tục của em đã được chuyển sang Thượng Hải, sau khi qua đó, 3 tháng sau khi em làm quen được với nhịp sống bên đó rồi, em sẽ được đi học - anh không nhìn cô, tiến tới cửa sổ nói cho cô biết về sự việc của anh đã làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-ay-la-vo-cua-tong-giam-doc-toi/552358/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.