Phòng ăn Tây, Nam Cung Tước cùng Lãnh Nặc Băng mới vừa vào cửa, quản línhìn thấy Nam Cung Tước lập tức đi lại tự mình nghênh đón Nam Cung Tước. Sợ hãi chính mình chậm một bước chính là làm chậm trễ Nam Cung Tước.
”Tước gia, ngài đã tới!”
Trong giọng nói tất cả đều là lấy lòng Nam Cung Tước diễm mị.
”Ừ.”
Nam Cung Tước lạnh lùng đáp, không vì lời nói lấy lòng của mà có nửađiểm ấm áp, hiển nhiên hắn đã quen được người khác đối với mình lấy lòng cùng kính nể.
Trừ Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước đối với người khác luôn giữ một loạithái độ lạnh lùng, làm cho người ta sợ hãi, kính sợ. Lãnh Nặc Băng nhưcó như không nhìn hắn mắt một cái, ‘Tước gia’ - Người đàn ông này thậtsự chính là vừa tự kỷ vừa tự cao tự đại. Thích người ta kêu mình là“Tước gia”, hơn nữa vị quản lý kia nhìn thấy Nam Cung Tước cảm giác cóchút giống như thời cổ đại thái giám nghênh đón vương gia. Lãnh Nặc Băng không nói gì, đi thẳng đến một chỗ ngồi vị trí bên cửa sổ. Thời điểmhai người ăn cơm cùng nhau, Lãnh Nặc Băng cùng Nam Cung Tước tương đốingồi im lặng.
Nam Cung Tước không ngừng cắt bò bít tết thành từng miếng hoàn hảo đểsang đĩa Lãnh Nặc Băng. Nhìn chiếc dĩa chất đầy đồ ăn, Lãnh Nặc Băngnháy mắt ngu ngơ. Đã bao lâu, rốt cuộc đã bao nhiêu lâu, lâu đến nỗiLãnh Nặc Băng đã quên, gần mười mấy năm thôi, không có ai vì cô gắp đồăn. Từ sau khi cha mẹ qua đời, không con ai quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-an-xong-con-muon-chay/3151183/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.