Nam Cung Tước đỡ được đòn công kích của Lãnh Nặc Băng, túm lấy cánh taycô kéo cả người cô đến trước mặt mình, đến khi khoảng cách chưa đến 1cm, cười nói:
”Giết hại? Tôi giết hại ai rồi hả? Hơn nữa, nếu em thực sự làm tôi bịthương, như vậy tính phúc về sau của em cũng không còn rồi!”
Cung Tước giận dữ nói. Chuyện tính phúc của em với của tôi đều sẽ bịliên luỵ nếu tôi có mệnh hệ gì. Cái cô gái này cũng thật ngoan độc, vừalàm đã muốn cho mình đoạn tử tuyệt tôn!
”Tránh ra!”
Chịu không nổi thứ ngôn ngữ ô uế của Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng toànthân tản ra tức giận, hét lớn. Nhưng trước mặt hắn cô không biết làmsao. Càng muốn, Lãnh Nặc Băng lại càng cảm thấy tức giận, thân mìnhgiống như cá trạch dưới thân Nam Cung Tước trơn trượt nhích ra, cô không tin hôm nay mình đánh không lại Nam Cung Tước. Cảm giác được trong lòng mình thất bại, cái trán bất giác chau lại.
Nam Cung Tước đột nhiên đặc biệt thích cái cách Lãnh Nặc Băng ở trong lòng mình bày ra đủ loại cảm xúc.
Lãnh Nặc Băng giơ tay lên nhanh như gió bổ vào người Nam Cung Tước. NamCung Tước bị nhận của cô một chưởng, hai tròng mắt tràn ngập kinh hỉ,môi mỏng cười tà nói:
”A ~! Còn tưởng rằng em chỉ là một bé mèo hoang (Tiểu Dã Miêu) biết nghe lời! Không nghĩ tới hóa ra lại là hỗ dữ đội lốt!”
Cô gái này còn có bao nhiêu điều kinh ngạc mà mình không biết, Nam CungTước thật là càng nghĩ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-an-xong-con-muon-chay/3151181/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.