Nam Cung Tước trở lại công ty. Từ xa Lý Trạch Ngữ nhìn thấy tổng tài cả người khí phách đi tới.
”Tổng tài, anh đã tới!”
Lý Trạch Ngữ tôn trọng chào đón. Trong đôi mắt tràn đầy sự kính nể tuyệt đối.
”Lập tức triệu tập mọi người tại phòng họp, 10 phút sau bắt đầu.”
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
Ở giữa phòng họp, vị trí chủ tịch, người đàn ông giống như đế vương tùy ý ngồi ở chỗ kia. Quan sát người phía dưới. Ánh mắt dữ tợn đảo qua mỗingười ở đây.
Phía dưới các cổ đông không dám nhìn người đối diện, tất cả đều cúithấp. Rõ ràng tuổi không lớn, nhưng hắn lại phát ra cái loại khí chất đế vương chính là có thể khiến cho mọi người cúi đầu phục tùng.
Cái gì gọi là không giận mà uy. Nam Cung Tước ngồi ở vị trí cao nhất đãvào phòng họp được 10 phút, nhưng một câu cũng không nói. Dù ai có lớnmật đến đâu cũng không dám hó hé.
Bốn chữ không giận mà uy được Nam Cung Tước phát huy vô cùng nhuầnnhuyễn. Rõ ràng đang ở khí trời vào xuân, nhưng bọn họ lại cảm giác giờphút này như đang ở Bắc Cực rét lạnh.
Cả phòng họp im lặng, chỉ có thể nghe được âm thanh ngón tay của NamCung Tước đang gõ lên bàn. Mỗi một tiếng giòn vang, ở đây mỗi ngườiđềugiống nhau, hồi họp, giống như đang ngồi dưới ghế nệm có ngàn cây kim.
Không gian yên tĩnh như có bão táp sắp tới, mọi người đều muốn chết sớm để được siêu thoát.
Qua được vài phút, vài phút này ở trong mắt bọn họ giống như vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-an-xong-con-muon-chay/124288/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.