Trần Yên Ni nói, Xuân Sinh thật sự luôn luôn đợi cô, cô vốn không tin, nhưng sau khi nhìn thấy anh, cô đã tin. Chàng trai kia vốn như ánh mặt trời bị cô tra tấn đến nỗi bộ dạng già đi mấy tuổi, râu ria xồm xoàm, nhìn thấy cô anh bắt đầu khóc, lại cách cô khá xa.
Trần Yên Ni nói: “Anh qua đây ôm em đi.”
Xuân Sinh nói: “Anh không dám. Anh sợ em đánh anh.”
Trần Yên Ni xông đến, hung hăng chạm vào lồng ngực của Xuân Sinh.
Xuân Sinh nhanh chóng hôn cô.
Sau khi tất cả kết thúc, Trần Yên Ni hỏi Xuân Sinh: “Anh thật sự không sợ em đánh anh sao?”
Xuân Sinh nói: “Sợ, sợ muốn chết.”
Trần Yên Ni hỏi: “Vậy vì sao anh còn hôn mạnh như vậy?”
Xuân Sinh nói: “Em run đến độ muốn rã xương, anh đoán chừng em còn sợ hơn anh, anh sợ gì chứ!”
Trần Yên Ni lại hỏi: “Em lập dị như thế, tại sao anh vẫn muốn chờ em?”
Xuân Sinh nói: “Thực ra anh cũng muốn biết, nếu không em lấy anh đi, chúng mình cùng đi tìm đáp án này nhé?”
Trần Yên Ni hung dữ nói: “Kết hôn cũng được, nhưng anh không thể chỉ yêu một mình em, anh còn phải yêu mèo của em.”
Xuân Sinh hỏi: “Trước hết hãy nói vì sao em chịu trở về tìm anh?”
Trần Yên Ni nói: “Lúc nhớ anh thì ăn thức ăn mèo, em ăn đến nỗi sắp nôn ra rồi!”
Xuân Sinh cười ôm Trần Yên Ni vào trong lòng, rồi anh hôn cô lần nữa.
Trần Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-an-thuc-an-meo/3271985/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.