Mạc Tuyết đi qua nhà bếp bước lên đại sảnh, nhìn thấy được bóng lưng quen thuộc của người đàn ông.
" sao lại quen như vậy ? " nhìn thấy bóng lưng của Tưởng Phong cô liền cảm thấy rất quen thuộc nhưng vẫn không nhớ ra được mình đã từng gặp ở đâu.
Tiến về phía trước, trên tay cầm một khay đựng nước, Mạc Tuyết cúi người đặt ly nước xuống bàn, sau đó liền tò mò ngước đầu lên xem rốt cuộc là ai mà ba mẹ cô lại quý như vậy. Nhưng bản thân cô còn chưa kịp nhìn gương mặt vị khách quý này thì đã bị một lực mạnh nắm lấy tay mình kéo cô ngã xuống ghế.
Không nhanh sau đó cô phản ứng lại thì đã phát hiện bản thân mình nằm trên người vị khách này, mặt đối mặt nhìn nhau.
\- anh...anh rể ?
Ngoài hai chữ này thì Mạc Tuyết thật không nghĩ ra cô có thể gọi người đàn ông quen thuộc trước mặt mình là gì.
\- tiểu nha đầu lâu rồi không gặp ! Tôi và em đã lên giường em sao lại có thể phủi bỏ sạch trách nhiệm với tôi như vậy. Còn gọi tôi là anh rể, nghe thật không hợp lý chút nào, em nên gọi là lão công thì mới phải.
Mạc Tuyết vươn to đôi mắt long lanh của mình nhìn người đàn ông không biết liêm sỉ trước mặt này.
Rõ ràng là ai đè ai lên giường, là ai làm ai mang thai, là ai phủi sạch trách nhiệm đi mấy tháng về lại lấy chị của cô, chẳng phải đều là người đàn ông trước mặt cô sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-a-em-roi-vao-tay-soi-roi-em-biet-khong/2035212/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.