Khá lâu rồi trời mới mưa nhiều như vậy. Trận mưa dầm. Nước dâng cao khỏi mặt hồ đến mức cánh đồng lau hầu như bị ngập nước.
Đó là những ngày đáng sợ đối với Mầm Lá. Thật khó để tìm một chỗ có thể tránh mưa, bộ lông thường xuyên bị ướt, và cảm cúm thì mãi không khỏi. Ngày ngày thay đổi chỗ ngủ, tối đến cũng không được ngủ ngon, cơ thể cô trở lên rất tệ hại.
Trong khi đó, đứa bé lớn nhanh và ngày càng lộ rõ dấu hiệu của loài vịt. Thêm nữa, càng ngày đứa bé càng giống Vịt Trời. Mầm Lá thấy điều này thật vui và kỳ lạ.
Câu nói “ con yêu” giờ đây có vẻ không hợp với vịt con đã trưởng thành nên cô đặt cho con cái tên “‘ Đầu Xanh”. Nhưng dù sao Mầm Lá vẫn thích gọi con là “con yêu”. Gọi như thế có cảm giác đáng yêu và gần gũi hơn.
Sau khi mùa mưa qua đi, trận cảm cúm làm cô tức ngực cuối cùng cũng chật vật thuyên giảm. Nhưng có lẽ thân hình gầy còm của cô sẽ không thể đầy đặn trở lại.
“ Giờ đây mình đã già rồi. Đương nhiên thôi, con yêu đã lớn như thế kia cơ mà….”
Cho dù cơ thể gầy gò nhưng Mầm Lá đã trở nên mạnh mẽ hơn trước kia. Đôi mắt điềm tĩnh có khả năng phán đoán vật thể di chuyển trong bóng đêm, cái mỏ rắn chắc, móng chân sắc bén.
Mầm Lá và Đầu Xanh chưa khi nào ngủ liên tục hai lần ở một chỗ cố định. Vì thế thỉnh thoảng nhìn từ xa cũng thấy mụ Chồn phải quay về trắng tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ga-mai-xong-chuong-cau-chuyen-ve-mot-co-ga-cong-nghiep-dam-di-tim-tu-do/49497/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.