Rõ ràng cũng không phải là cô làm, lại hoàn toàn không cách nào phản bác.
Lâm Yên có miệng khó trả lời, uất ức muốn chết, cả người tựa như một cây nấm bị cuồng phong bão táp tàn phá qua một lần.
Bùi Duật Thành nhìn bộ dáng nữ hài rõ ràng có một bụng lời muốn nói, nhưng lại một chữ cũng không nói được, tâm tình không hiểu sao lại thấy vui vẻ: "Đang nghĩ lý do hợp lý hơn rồi?"
Lâm Yên ủy khuất trông mong mấp máy môi.
Chuyện hoang đường như thế, còn có lý do nào hợp lý đây? Kịch bản phim truyền hình cũng không dám viết như thế!
Ngoại trừ nhân cách phân liệt, cô thực sự nghĩ không ra nguyên nhân khác.
Lâm Yên một bộ tư thái chờ chết, chịu trận thì thào: "Không có... Không có..."
Nồi lớn từ trên trời cao rơi xuống, cô phải cõng thôi...
Bùi Duật Thành dụi đầu mẩu thuốc lá trong tay: "Tới đây."
Lâm Yên nghe vậy, ngẩng đầu, trừng to mắt, một mặt cảnh giác.
Thấy nữ hài bất động, đáy mắt Bùi Duật Thành lập tức lạnh một chút, uy áp từng chút một trút xuống.
Lâm Yên lập tức cảm giác được một cỗ lãnh ý theo xương sống bò lên, nuốt nước bọt, nhận mệnh chậm rãi đi về phía Bùi Duật Thành.
Chầm chậm nửa ngày, cuối cùng đi tới nơi cách Bùi Duật Thành ba bước.
Nam nhân tựa hồ là ghét bỏ động tác của cô quá chậm, cánh tay dài duỗi ra, trong chốc lát, cô đã bị kéo đến một bên chân của nam nhân.
Một cỗ khí tức hỗn hợp mùi thuốc lá nhàn nhạt, trong nháy mắt bao bọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/96664/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.