Sáng sớm hôm sau.
Biệt thự lưng chừng núi ở đế đô.
Trong phòng ngủ rộng rãi sáng ngời, Lâm Yên mơ mơ màng màng vuốt mắt, bò dậy từ trong chăn mềm mại.
Một giây sau, thấy rõ nơi mình đang ở, Lâm Yên trong nháy mắt bừng tỉnh.
Không gian rộng rãi, trang trí giản dị mà xa hoa, bể bơi ngoài cửa sổ, bản thân nằm trên giường lớn Kingsize, trong phòng mỗi một đồ vật bài trí nhìn như đơn sơ lại quý đến làm người run sợ, bích hoạ...
Cái này... Đây tuyệt đối đây không phải ở nhà trọ của mợ, càng không khả năng là ở chỗ Uông Cảnh Dương.
Chết tiệt!
Cô tại sao lại mất trí nhớ rồi?
Tối hôm qua cô không phải ở bên ngoài cùng Uông Cảnh Dương ăn xiên que nướng sao?
Đây là chỗ nào?
Đêm qua những chai bia kia, không có khả năng để cho cô say đến một chút trí nhớ cũng không còn.
Loại tình huống trí nhớ đột nhiên thiếu sót này, đã không phải lần đầu tiên xuất hiện, tối hôm qua ở cửa tiệm rượu khi thấy Bùi Nam Nhứ cũng thế...
Lúc đó cô chỉ coi là chính mình vì quá mệt mỏi dẫn tới.
Thế nhưng tình huống buổi sáng hôm nay, liền quá khó mà tin nổi.
Làm sao một giây trước còn ở trong sạp hàng cùng Uông Cảnh Dương ăn đồ nướng, vừa mở mắt... Liền nằm trên một chiếc giường xa lạ?
Lâm Yên cố gắng nhớ lại, lại cái gì cũng nghĩ không ra.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Lâm Yên tiện tay mở ra, sau đó phát hiện, tối hôm qua Uông Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/96661/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.