Bên trong tiếng mắng chửi của cô mụ, Lâm Yên rời khỏi cửa nhà.
Mỗi lần khi cô mong muốn đứng lên, sinh hoạt luôn luôn muốn cho cô một cái tát trí mạng.
Vận rủi này, đại khái là muốn đi theo cô cả đời...
Không có cách, cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể gọi cho bằng hữu duy nhất trong nước có thể nhờ giúp đỡ của mình, Uông Cảnh Dương.
"Uy, Lâm Yên? Khách quý ít gặp a! Làm sao có rảnh chủ động tìm tôi?"
"Cẩu Tử... Tháng sau, tôi có thể qua chỗ ông ở vài ngày không?"
Điện thoại đầu kia, thanh âm Uông Cảnh Dương hơi ngừng lại, "Làm sao vậy? Bà không phải đang ở chỗ mợ sao?"
"Tháng này chưa đóng nổi tiền thuê nhà." Lâm Yên cười khổ.
"Cái gì? Cái nhà kia của mợ bà không phải bà cho tiền mua sao?"
"Đúng vậy a..." Lâm Yên bất đắc dĩ.
Uông Cảnh Dương lập tức giơ chân, "Mẹ nó, lương tâm của bà ta bị chó ăn sao! Tôi nói này Lâm Yên, bà đến cùng là có nhiều mắt mù, bà xem một chút người bên cạnh bà đều là một đám cái gì kẻ vô ơn bạc nghĩa!"
Lâm Yên cười cười: "Làm sao biết, không phải chỉ còn ông thôi sao?"
Uông Cảnh Dương sững sờ, sau đó hừ hừ một tiếng, thanh âm rõ ràng vui vẻ không ít, "Bà biết thì tốt! Tôi ở đại học thành phố bên cạnh đây, bà tới tìm tôi đi, tôi mời bà xiên que nướng!"
Lâm Yên: "Được."
Lâm Yên nhìn điện thoại cúp máy, đáy mắt hiển hiện một vệt sắc màu ấm áp.
...
Ban đêm ở Hạ Thiên, thành phố đại học, mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/96657/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.