Giờ khắc này, trong sơn trang hoàn toàn tĩnh mịch, không có chút thanh âm.
Ánh mắt tất cả mọi người, đều rơi vào chuông lớn và trên người Bùi Vũ Đường.
Cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua, tặng người đi tặng chuông.
"Người anh em, trâu bò!"
Một bên, Kỳ Thiệu Nguyên lấy lại tinh thần, lập tức giơ ngón tay cái lên cho Bùi Vũ Đường.
Bùi Vũ Đường nhìn chuông lớn trước mắt, lông tơ toàn thân chợt dựng thẳng, đầu óc trống rỗng.
Vì cái gì, lại là tòa chuông?!
Ai mịa nó tặng lễ vật đi đưa chuông a a a!!
"Đưa... Đưa sai rồi?" Bùi Vũ Đường có chút không xác định nhìn về phía Lâm Yên.
Nghe thấy, Lâm Yên lắc đầu, nói, "Không có, chính là cái này."
"Vậy... Tại sao lại có chuông chứ? Không phải đã nói dày nặng, có cảm giác lắng đọng, lại còn phải lớn sao?!" Thân thể Bùi Vũ Đường khẽ run.
Lông mày Lâm Yên cau lại, "Không dày nặng sao?"
Bùi Vũ Đường: "..."
Lâm Yên: "Không có cảm giác lắng đọng sao?"
Bùi Vũ Đường: "..."
Lâm Yên: "Này chưa đủ lớn sao?"
Bùi Vũ Đường: "..."
"Đồng thời, còn rất có khí tức nghệ thuật." Lâm Yên cười cười mở miệng.
"Chị dâu, chị... Chị chơi em à..." Bùi Vũ Đường khóc không ra nước mắt, cái này đích xác là rất lớn, rất dày nặng, rất có cảm giác lắng đọng, nhưng... Đây là chuông!
Tặng người ta chuông, đó không phải là tặng người tống chung (đưa người chết đến nơi chôn cất) sao?!
"Bùi tiên sinh, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2734346/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.