Một lát sau, cỗ xe Vân Hiên lái, thắng xe lại trước vạch đích.
Lâm Yên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vân Hiên nói, "Sao lại không lái đến đích?"
Lúc này, nóng bỏng cùng kiệt ngạo trong mắt Vân Hiên đã biến mất, khôi phục bộ dáng nhu thuận trước đó, có chút lưỡng lự nói, "Chị... Có nên chờ Nhạc Phong một chút hay không... Em nhanh hơn anh ấy quá nhiều... Có phải không tốt lắm hay không?"
Lâm Yên: "..."
Đây mịa nó, là khoảng cách nha!
Mấy đồ đệ kia của mình, chờ người ở đích, là vì nhục nhã đối thủ, Vân Hiên này chờ người ở đích, là vì chiếu cố tâm tình đối thủ!
"Không cần." Lâm Yên thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ nói, "Nó cũng đã sớm quen bị nhục nhã."
"Vậy... Được rồi." Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của Lâm Yên, Vân Hiên lúc này mới lái xe về đích.
Ước chừng qua khoảng ba phút, Hạ Nhạc Phong lúc này mới đuổi theo.
"Trời ạ... Dựa vào cái gì chứ, tôi không thấy cậu có kỹ xảo đường đua kinh người nào, cậu dựa vào cái gì nhanh hơn tôi nhiều như vậy? Chẳng lẽ... Tính năng chiếc xe đua này của tôi không bằng xe của cậu?" Hạ Nhạc Phong nhìn Vân Hiên đã sớm về đích, đang nói chuyện phiếm với đám người Lâm Yên và lão gia tử Hạ Định Khôn, một mặt kinh ngạc đến ngây người.
"Thật xin lỗi, em cũng không biết, chẳng qua là cảm thấy, anh lái quá chậm..." Vân Hiên ngẩng đầu, nhẹ giọng giải thích với Hạ Nhạc Phong.
Hạ Nhạc Phong khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2734292/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.