Chờ sau khi Lâm Yên rời đi, lão gia tử Hạ Định Khôn thở dài, nói với Hạ Nhạc Phong, "Tiểu Phong, về sau chuyện của đội xe Hạ gia, không nên nói với chị Yên của cháu, nói nhiều, cũng chỉ tăng thêm phiền não, chuyện của chị Yên cháu cũng còn một đống lớn."
Liên quan tới chuyện thay thế đội viên Hạ gia Lâm Yên mới vừa nói, Hạ Định Khôn đều xem như đùa giỡn.
Đổi suy nghĩ khác, bây giờ ông ấy là một tay đua xe tuổi còn trẻ, thực lực lại không tầm thường, cho dù trả nhiều tiền, ông ấy cũng sẽ không gia nhập vào một đội ngũ đua xe sơ cấp không danh không tiếng lại không có tiền đồ, làm như vậy khác gì chôn vùi thanh xuân, nghề nghiệp của mình.
"Ông ngoại, vậy chúng ta..." Hạ Nhạc Phong cau mày nói.
Nhưng mà, lão gia tử giờ khắc này, lại rơi vào trầm mặc lạ thường, đồng thời châm một điếu thuốc là đã bỏ từ lâu.
"Tiểu Phong... Xe đua, thật ra là mộng tưởng của ông ngoại, đến hiện nay, đã là chấp niệm... Thế nhưng, kiên trì nhiều năm như thế, mỗi một lần thảm bại cùng bất lực, đều khiến ông ngoại khắc trong tâm khảm, tuổi tác của ông ngoại cũng không còn nhỏ, mộng cả đời, có lẽ... Là mộng sai lầm."
Nhìn bóng lưng lão gia tử cô đơn rời đi, trong lòng Hạ Nhạc Phong cũng có chút cảm giác khó chịu.
Hạ Nhạc Phong biết, xe đua đối với ông ngoại đại biểu cho cái gì.
Là mộng tưởng ông kiên thủ cả đời, vì giấc mộng này, cũng bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2734229/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.