Dưới thế tấn công cực kỳ cường đại này, Lâm Yên suýt chút bị tiền tài ăn mòn, thốt ra một câu "Tôi gả"!
Còn tốt một khắc cuối cùng thanh tỉnh lại...
Lâm Yên tự nhủ nghĩ linh tinh để mình bình tĩnh, "Không nên không nên không được, quân tử ái tài, không bị ràng buộc bởi tiền tài mới là chính xác! Không thể! Không làm mà hưởng là không thể!"
Bùi Duật Thành nghe thấy nữ hài tự lẩm bẩm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dắt tay nhỏ của nữ hài, ôn nhu mở miệng nói, "Lời ấy của Lâm tiểu thư có sai lầm không công bằng, phương pháp này, là cô đúng đắn đạt được."
Thanh âm của nam nhân tràn đầy mê hoặc, quả thực khiến cho không người nào có thể kháng cự, tường thành Lâm Yên vừa đúc xây xong lập tức lại sụp đổ, thậm chí bị hắn tẩy não, cảm thấy hắn nói đến cũng không sai...
Gả cho hắn, vậy đúng là đứng đắn đoạt được a...
Còn tốt, cuối cùng Triệu Hồng Lăng đột nhiên gọi điện thoại tới cắt ngang cái đề tài này, giải cứu cô.
"Ách, điện thoại... Tôi nhận điện thoại một chút..."
Lâm Yên như trút được gánh nặng, vội vàng chạy trốn tới một bên nhận điện thoại, "Uy, Lăng tỷ! Ừ rất thuận lợi, không cần tới đón em, tự em trở về là được..."
"Gần đây có không ít nhà hợp tác tìm tới cửa, đã ghi vào sổ, chị sửa sang một chút, sau đó gửi cho em, em xem một chút đi."
"Được rồi, không có vấn đề, khổ cực Lăng tỷ rồi!"
...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2734169/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.