Hối hận rồi?
Đương nhiên hối hận! Cô có thể không hối hận sao?
Thế nhưng giờ khắc này, đánh chết cô cũng không dám nói ra hai chữ này.
Thật sự là nghiệp chướng, Bùi Duật Thành trước đó rõ ràng còn rất tốt mà, đến cùng vì cái gì đột nhiên liền mất khống chế?
Cũng bởi vì mơ thấy ác mộng?
Tục ngữ nói ngày nghĩ gì, đêm mơ ấy, hắn là bị cái gì kích thích, mà đột nhiên mơ thấy ác mộng, còn khiến cho hắn đột nhiên mất khống chế...
Chẳng lẽ... Ban ngày khi cô giấu áp phích, bị phát hiện rồi? Hơn nữa còn bị phát hiện cả hai lần rồi?
Hẳn là... Không lẽ... Xui xẻo... Như thế?
Lâm Yên cũng không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này vì bảo mạng, chỉ có thể nháy nháy mắt giả ngu, "A? Hối... Hối hận? Hối hận cái gì?"
Một ngón tay của Bùi Duật Thành từng chút véo nhẹ bàn tay của nữ hài, sau đó trở tay ngăn chặn, hạ giọng, mở miệng nói: "Hối hận đi tới bên cạnh tôi... Hối hận... Bị tôi kéo xuống địa ngục."
Thanh âm trầm thấp cùng ánh mắt xâm chiếm lạnh lẽo của nam nhân như có thực chất, giống xiềng xích, từng chút một kéo cô vào sâu trong bóng tối.
Lâm Yên: "..."
Ách...
Hối hận là rất hối hận, thế nhưng, anh dùng bản lãnh kéo tôi xuống, tôi cũng đã tiếp nhận, còn có thể trốn sao?
Cuối cùng, Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ lên, cực kỳ thành khẩn mỉm cười mở miệng nói, "Làm sao lại thế! Chỗ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2734112/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.