Lâm Yên chỉ có thể hướng ánh mắt về hi vọng cuối cùng, Bùi Nam Nhứ.
Nhận được ánh mắt nhờ giúp đỡ của Lâm Yên, Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng mở miệng, "Khục, đêm nay tôi có một bữa tiệc..."
Dù sao cũng là ngày đầu tiên chị dâu chuyển tới, hắn vốn là cố ý né tránh, để chị dâu cùng đại ca có thể đơn độc ở chung.
Không nghĩ tới vậy mà tránh thoát một kiếp nạn, cũng là thu hoạch ngoài ý liệu.
Lâm Yên: "... Được nha."
Không nghĩ tới, ngay cả idol cũng từ bỏ cô.
Lâm Yên nhìn thoáng qua phía phòng bếp, không nhịn được mở miệng hỏi Bùi Nam Nhứ, "Bùi Ảnh Đế, tôi có một vấn đề, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Bùi tiên sinh không biết đồ ăn mình làm vô cùng... Rất khó ăn sao?"
Cô nhớ kỹ ngày đó chính hắn rõ ràng cũng ăn mà?
Bùi Nam Nhứ nghe vậy, sắc mặt liền giật mình, sau đó lắc lắc đầu nói, "Đại ca... Xác thực không biết."
"Làm sao lại không biết chứ? Chính ngài ấy cũng ăn mà!" Lâm Yên khó hiểu.
Bùi Nam Nhứ trầm mặc một hồi, lập tức mở miệng nói, "Bởi vì, anh của tôi từ nhỏ đã không có vị giác."
"Cái gì...?" Lâm Yên nghe vậy, lập tức sững sờ tại chỗ.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, nguyên nhân vậy mà lại là như vậy.
"Anh nói là, Bùi tiên sinh không có vị giác?" Mặt mũi Lâm Yên tràn đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy, cho nên, đối với dầu muối tương dấm ngọt bùi cay đắng người bình thường rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2734086/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.