Lúc này Lâm Yên mới nhớ tới, trên hiệp ước lúc trước tựa hồ xác thực có một mục như vậy.
Trái với điều ước, không hoàn trả tiền thuê nhà, mà cũng không thể cho người khác thuê lại.
Uông Cảnh Dương thỏa mãn nhìn Lâm Yên biểu lộ thịt đau, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói, "Ngược lại bà cũng trả tiền rồi, không bằng chờ hết thời hạn thuê lại dọn tới ký túc xá của công ty!"
Cô cũng đã đáp ứng Bùi Duật Thành, lúc này khẳng định không có khả năng đổi lời nói.
Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể cắn răng, "Không trả thì không trả đi! Cùng lắm thì bỏ không cái nhà này thôi!"
Uông Cảnh Dương nghe vậy, quả thực khiếp sợ, bởi vì hắn ta quá rõ ràng Lâm Yên có bao nhiêu keo kiệt.
Không nghĩ tới tiền thuê không hoàn trả, cô cũng kiên trì muốn dọn đi.
"Bà là đi ăn máng khác đến công ty nào? Lại có thể sẵn sàng hy sinh lớn như vậy!" Uông Cảnh Dương vốn đang cho là Lâm Yên đi ăn máng khác, khẳng định cũng là công ty quản lý bất nhập lưu, hiện tại không khỏi có chút hiếu kỳ.
"Bây giờ còn chưa chính thức ký kết mà, chờ ngày mai tôi thương lượng cùng Lăng tỷ một chút, xác định sẽ nói cho ông biết!" Lâm Yên hùa theo mở miệng nói.
Nếu cô nói mình ký hợp đồng với giải trí Đỉnh Phong, Uông Cảnh Dương khẳng định không tin, lại muốn hỏi nửa ngày...
Sau khi trở lại nhà trọ, Lâm Yên sửa sang lại đồ vật của mình một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2734065/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.