Chờ khi Lâm Yên kịp phản ứng, đã bị kéo vào trong một lồng ngực mang theo hơi lạnh gió đêm.
Trong chốc lát, toàn bộ thế giới đều tràn đầy khí tức quen thuộc như rừng rậm sâu thẳm kia, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt...
Cho dù đã hẹn hò lâu như vậy, thậm chí hôn cũng hôn qua, thế nhưng, chưa bao giờ... Tiếp cận Bùi Duật Thành ở khoảng cách gần như thế...
Bởi vì Bùi Duật Thành thực sự không giống như là người có cảm xúc quá kịch liệt, dù là khi mỗi lần trêu chọc cô đều thành thạo điêu luyện, thế nhưng cái ôm này, lại tựa hồ như lan truyền cùng tiết lộ một tia cảm xúc không ổn định của chủ nhân.
Đầu óc Lâm Yên đã không còn, bởi vì đột nhiên xuất hiện cái ôm này, trong nháy mắt hoàn toàn ngốc ở nơi đó.
Lập tức, trong đầu vô thức vang lên một câu kia của Bùi Duật Thành...
Nhớ cô thành bệnh...
Bùi Duật Thành đột nhiên trở về gấp gáp, thậm chí đột nhiên xuất hiện ở trong một căn phòng bỏ hoang này, chẳng lẽ là bởi vì...
Bởi vì nhớ cô, cho nên sớm quay về.
Bởi vì mong muốn lập tức gặp cô, nhưng lại cố kỵ lời cô từng nói, không thể để người ta biết quan hệ của bọn họ, cho nên mới kêu Bùi Nam Nhứ an bài nơi gặp mặt... Như thế này?
Trong nháy mắt, Lâm Yên có chút bị chính ý nghĩ này của mình hù đến.
Bên trong phòng chứa đồ yên tĩnh không thôi, chỉ còn lại thanh âm hô hấp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2733968/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.