"Lâm Yên! Quá tuyệt vời! Tôi đã biết là cô có thể mà!" Khương Nhất Minh nhìn Lâm Yên, hoàn toàn tựa như là nhìn một bảo bối.
Bùi Nam Nhứ cũng mở miệng nói từ đáy lòng, "Xác thực rất lợi hại, ngay cả tôi cũng suýt chút bị áp diễn."
Bùi Nam Nhứ đang cười, nhưng nụ cười đột nhiên cứng ở trên mặt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Rõ ràng đã kết thúc quay chụp, cỗ cảm giác khiến cho hắn kiêng kị cùng kinh hoảng quen thuộc trên người Lâm Yên kia, làm sao vẫn còn tồn tại?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí thật sự có chút quỷ dị.
Phùng An Hoa ho nhẹ một tiếng, cười ha hả nói, "Nhập vai quá sâu, khẳng định là nhập vai quá sâu ha ha!"
Khương Nhất Minh cũng đi theo phụ họa, "Không tệ, phần diễn này, xác thực rất hao phí tinh lực! Lâm Yên à, chúc mừng xong việc!"
Ông ấy chẳng thể nghĩ tới, Lâm Yên không có chút kinh nghiệm diễn phim nào, sẽ cho ông ấy nhiều kinh hỉ như vậy.
Không chỉ hoàn mỹ vô khuyết hoàn thành phần diễn với Vệ Từ Phong, cảnh phim độ khó cao diễn cùng Bùi Nam Nhứ này cũng hoàn thành vượt qua hiệu quả ông ấy dự tính.
Giờ phút này, công nhân viên xung quanh cũng dồn dập đi lên vỗ tay.
Mặc dù ngay từ đầu ấn tượng của mọi người với Lâm Yên cũng không quá tốt, nhưng trong khoảng thời gian này tiếp xúc lại phát hiện Lâm Yên hoàn toàn không khó ở chung giống như trong tưởng tượng, ngược lại cực kỳ dễ gần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2733958/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.