"Tôi... Tôi không nên dữ dội với anh như vậy... Thế nhưng cũng không thể trách tôi... Ai bảo anh động thủ với người bên cạnh tôi... Tôi cũng là nhất thời tình thế cấp bách..." Lâm Yên nói liên miên lải nhải.
Bởi vì thân thể Bùi Duật Thành quá hư nhược, cô chỉ có thể đỡ hờ hắn, cơ hồ khiến hắn tựa vào trên người mình.
Nhìn biểu lộ đau đớn trên mặt nam nhân, Lâm Yên cảm thấy trái tim như bị đao cắt, cắn răng, dứt khoát nói, "Cùng lắm thì... Cùng lắm thì không chia tay nha... Chúng ta quay lại! Thế nhưng, anh cũng không thể uy hiếp tôi nữa! Có được hay không?"
Chẳng qua là, lời vừa nói ra miệng, Lâm Yên nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười, cái Bùi Duật Thành quan tâm, căn bản không phải chia tay, mà là quyền uy của hắn không dung nạp sự khiêu chiến mà thôi.
Nhưng mà, Bùi Duật Thành trầm mặc, không biết qua bao lâu, mở miệng nói: "Được."
Nghe thấy, vẻ mặt Lâm Yên, trong nháy mắt kinh ngạc đến chưa từng có.
Thế mà... Đáp ứng...
Dễ dàng đáp ứng như vậy???
Lâm Yên hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, ánh mắt hơi sáng, "Anh chắc chắn chứ? Anh có thể là đáp ứng tôi, mẹ tôi bên kia, bác Tạ bên kia, anh không thể làm như vậy, tôi không thích anh làm như vậy..."
Bùi Duật Thành từ từ mở mắt, con ngươi đen nhánh không nháy mắt nhìn chằm chằm cô bé trước mắt: "Ừm."
Lâm Yên: "Còn có ông ngoại của tôi bên kia..."
Bùi Duật Thành: "Được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2733794/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.