Nhưng mà, chính vào giờ phút này, Tinh Trầm vẫn ở trên ghế sa lon yên tĩnh ăn kẹo que, bỗng nhiên động.
"Phanh —— "
Nương theo một tiếng vang ầm ầm, thân thể Quý Lan vậy mà trực tiếp bị một cước của Tinh Trầm đạp bay ra ngoài.
Chỉ thấy, Tinh Trầm một đầu tóc trắng hơi cuộn, hai tay cắm ở túi quần, lạnh lùng liếc qua Quý Lan bị chính mình đạp bay: "Còn muốn tiếp tục không."
"Nha, Tiểu Tinh Tinh tức giận." Cách đó không xa, Tần Hoan tùy ý đặt cái rây trong tay lên mặt bàn.
"Tinh Trầm, cậu làm cái gì?!" Quý Lan nhìn chằm chằm Tinh Trầm, lạnh giọng quát.
"Cứu cô." Tinh Trầm lạnh lùng nói.
Người bên ngoài không nhìn thấy, thế nhưng Tinh Trầm lại thấy rõ rõ ràng ràng, nếu như cậu không một cước đạp bay Quý Lan, cổ Quý Lan, chỉ sợ sớm bị nữ nhân này bóp nát, chính Quý Lan lại không biết được chút nào, thật sự là hài hước.
Ngay cả Bùi Vũ Đường một bên cũng phát hiện, ngày bình thường nhìn qua luôn dễ thương lại nói ngọt, thậm chí có chút sợ Lâm Yên, cảm giác cả người cô như đều thay đổi.
"A, cứu tôi? Cậu cho rằng lão đại thực sự sẽ coi trọng cô ta? Cô ta chẳng qua là thuốc Ổn Định thôi." Quý Lan cười lạnh.
Quý Lan cũng không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Tinh Trầm, chẳng qua cho là Tinh Trầm có ý, nếu như mình làm nữ nhân kia bị thương, lão đại sẽ không bỏ qua cho cô ta.
"Ngớ ngẩn." Tinh Trầm đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2733786/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.