Chương trước
Chương sau
"Đồng chí cảnh sát! Người báo án rõ ràng là chúng tôi! Là chúng tôi được không? Chúng tôi báo án chính là vì để cho ngài bắt được tên bạo đồ này! Sao có thể thả cô ta!"

...

Nghe một đám người ồn ào lên án, cảnh sát đại thúc xụ mặt giận dữ mắng mỏ một tiếng, "Đều an tĩnh một chút! Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo! Các người coi nơi này là địa phương nào?"

Nói xong, cảnh sát đại thúc một mặt khinh bỉ nhìn về phía mấy thanh niên đứt tay đứt chân, vẻ mặt cực kỳ không vui giáo dục nói, "Tôi nói một đám đại ca các người, từng cái nhân cao mã đại(?),mặt dày nói một tiểu cô nương đánh các người thành dạng này, các người cũng không cảm thấy ngại?"

Đám người Tống Diệu Nam bị mắng máu chó đầy đầu, quả thực oan đến độ muốn khóc, càng nhiều hơn chính là khuất nhục.

Đám người bọn họ bị một tiểu nha đầu đánh thành dạng này, bọn họ cũng không muốn thừa nhận được không?

Ông cho là bọn họ rất muốn nói ra sao?

"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi nói đều là nói thật, không tin các ngài có thể tùy tiện đi thăm dò!"

"Thật chính là cô ta đánh chúng tôi!"

"Chính là đúng vậy, vì cái gì không tin bọn tôi!"

Nhìn bộ dáng đau lòng sụp đổ của đám người Tống Diệu Nam này, ngay cả bọn Bùi Vũ Đường cũng không khỏi có chút đồng tình.

Đồng chí cảnh sát, thực ra bọn hắn nói không sai...

Cảnh sát đại thúc nghe một đám thanh niên nước mắt chảy ngang kêu khóc, ghét bỏ liếc mắt bọn hắn, "Cho nên, ý của các người là, cô gái này cũng tham dự ẩu đả, là cùng mấy người này đánh các người?"

Cảnh sát nói xong, chỉ đám người Bùi Vũ Đường một bên.

Bọn Tống Diệu Nam nghe vậy, cũng là rất thành thật, lập tức lắc đầu như là trống lúc lắc, mấy người cùng lúc mở miệng nói: "Không phải, là một mình nữ nhân này đánh chúng tôi."

Cảnh sát đại thúc: "..."

Đừng nói vị đại thúc này, ngay cả mấy đồng nghiệp phía sau ông cũng có chút nghe không nổi nữa.

Một nữ cảnh sát đằng sau mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị mở miệng nói, "Các người nói vậy được sao? Cô ấy là một nữ hài tử, một người có thể đánh các người thành dạng này? Các người cũng nói một chút, cô ấy dùng công cụ gì đánh?"

Tống Diệu Nam yếu ớt mở miệng: "Không có... Không dùng công cụ..."

Cảnh sát đại thúc cũng bị chọc giận quá mà cười lên, sải bước đi tới, kiểm tra sơ bộ thương thế của mấy người một chút, "Hiện tại các người nói cho tôi biết, một cái nữ hài tử tay không đánh các người thành dạng này đúng không? Nói lời bịa đặt cũng phải có thường thức!"

Lâm Yên ở bên cạnh nghe đến liên tục gật đầu: "Không sai không sai, chú cảnh sát nói đúng..."

Đám người Bùi Vũ Đường anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đứng ở nơi đó, tiếp tục yên tĩnh như gà, ngoan ngoãn nhìn siêu Boss trước mắt không nói lời nào.

Nói thật, nếu như không phải bọn họ tận mắt thấy, nghe lời nói này của cảnh sát, chính bọn họ cũng suýt chút tin không thể nào là Lâm Yên làm.

Mà đám người Tống Diệu Nam, lại bị mắng một trận, chỉ thiếu khúm núm ủy khuất, tiếp tục khóc lên: "Chúng tôi làm sao biết được nữ bạo lực này làm sao làm được chứ..."

"Đồng chí cảnh sát chúng tôi thật sự không có nói láo!"

"Đúng vậy! Tin tưởng chúng tôi được không! Nữ nhân này quả thực giống quái vật!"

...

Cảnh sát đại thúc không vui nói, "Chúng tôi đã điều tra qua, cái nơi hẻo lánh kia không có giám sát."

"Không có giám sát... Làm sao lại không có giám sát chứ!!!"

Tống Diệu Nam nói xong, lúc này mới nhớ tới, lúc ấy bọn hắn là cố ý tìm góc chết không có giám sát gây chuyện, kết quả, tuyệt đối không nghĩ tới, thế mà tự bê đá đập chân mình.

Cảnh sát nói xong, nhìn về phía Lâm Yên một bên, trấn an, "Tiểu cô nương cô yên tâm, chúng tôi sẽ không bằng chỉ nghe những người này vu oan cô, khẳng định sẽ tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho cô!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.