Trên đường đua, sau khi Lâm Yên chọn tốt xe, mở cửa xe, tiến vào vị trí lái.
Chợt, Bùi Vũ Đường nhưng cũng chui vào.
"Cậu làm cái gì?" Lâm Yên một mặt mộng bức nhìn Bùi Vũ Đường trên ghế phụ.
Bùi Vũ Đường hết sức thành thạo cài giây an toàn, nói: "Đương nhiên là chạy, Yên tỷ, chị không phải muốn dẫn em chạy trốn sao?"
Bùi Vũ Đường còn nghi hoặc hơn Lâm Yên, nhìn vẻ mặt Lâm Yên, dường như là không quá tình nguyện để cậu ta lên xe, chẳng lẽ Lâm Yên không có ý định dẫn cậu ta cùng chạy trốn?
Lúc này, Lâm Yên thở dài, đứa trẻ trâu này này, làm sao sẽ cho rằng cô muốn diễn như vậy với cậu ta, cô có nói qua muốn dẫn Bùi Vũ Đường chạy trốn à, từ đầu tới cuối, cũng đều không đề cập qua một câu được không, sức tưởng tượng có thể đừng phong phú như vậy hay không.
"Xuống." Lâm Yên nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, phất phất tay.
"Em không xuống!" Bùi Vũ Đường lắc đầu liên tục: "Yên tỷ, chị không thể làm như này, chúng ta phải chạy trốn cùng nhau!"
"Cậu đến cùng xuống hay không xuống." Lâm Yên nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, khóe miệng hơi hơi co rúm.
"Em không đi xuống, em chết cũng không đi xuống!" Bùi Vũ Đường ngữ khí kiên quyết.
"Tốt, đây là cậu nói, đến lúc đó cậu đừng cầu xin tôi." Lâm Yên nhún vai.
Chính mình nói hết lời kêu đứa trẻ trâu này xuống xe, là chính hắn không nguyện ý xuống, đến lúc đó trách cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2733669/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.