"Khụ khụ khụ..."
Lâm Yên nghe một tiếng ba ba này cả kinh kém chút bị nước miếng của mình sặc chết, "Cậu kêu tôi cái gì?"
Bùi Vũ Đường: "Ba ba! Ba thật sự là quá lợi hại! Cầu mang con bay!!!"
Lâm Yên: "..."
Thiếu niên, tiết tháo của ngươi đâu, trước đó còn gọi cô là Bạch Liên Hoa, bánh bao mềm, thỏ con, làm sao bây giờ thành ba ba rồi?
Sớm biết ngươi gọi "Ba ba" không có áp lực chút nào như thế, cô cũng cần phiền toái cứu giúp như vậy.
Cũng may chỉ là tùy tiện chạy một chút, bằng không thì chân đau của cô cũng không thể gánh vác.
Lâm Yên còn đang im lặng, vừa nghiêng đầu, liền thấy cặp con ngươi sáng đến chói mắt của thiếu niên, đơn giản phảng phất bầu trời vừa mọc chín khỏa (?) mặt trời.
Đối mặt với đôi mắt như này, thật sự là có chút không chịu đựng nổi.
Bùi Vũ Đường cứ như vậy dùng một đôi con ngươi đang sáng lên đến lóe mắt người khác mắt nhìn chằm chằm cô: "Ba ba! Ba đến cùng là làm sao làm được! Ba thế mà chạy thắng Tống Diệu Nam! Lại còn khi đã chấp một vòng!"
Lâm Yên: "..."
Chạy thắng một con gà mờ, rất lợi hại sao?
Bùi Vũ Đường: "Ba ba, ba đây là trình độ cấp bậc chuyên nghiệp đi! Ba có phải cao thủ của cái đội xe nào hay không?"
Lâm Yên: "Chờ chút... Tam thiếu, chúng ta thương lượng một chút, cậu có thể đừng gọi tôi là ba ba hay không?"
Vừa nghĩ tới Bùi Duật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2733405/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.