Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Bắt đầu từ ba năm trước cha con họ Hứa đã tạo thành một thói quen ấy là cứ chiều đến tuần là phải có một trận đấu.
Trận đấu này có thể là một trong các môn bơi lội, cầu lông, bóng bàn, hít đất… hôm đó đấu môn gì thì phải đợi rút thăm quyết định. Quy tắc cuộc đấu cũng rất đơn giản, ba trận thắng hai là được. Hứa Ngôn mà thắng là được thêm khoản tiêu vặt kha khá, nếu thua thì một xu cũng chẳng có.
Đáng tiếc nhất là hai môn cầu lông và bóng bàn cậu rất ít khi thắng được. Đấu sức mạnh hay tốc độ cậu lại càng không sánh được với ông già làm giáo viên thể dục nhà mình. Bởi vậy tình hình tài chính của cậu thường xuyên nằm trong trạng thái báo động đỏ.
Hôm nay lại đấu môn cầu lông.
Mười giờ sáng, hai cha con cắp vợt đứng hai bên lưới chắn.
Lúc Hứa Vọng Hải chuẩn bị phát bóng lại bị một câu của con trai chặn lại.
- Tối qua ba có cảm giác thế nào?
- Cảm giác… cảm giác gì?
Hứa Vọng Hải lúng búng đáp, tránh đi ánh mắt con trai, dùng mu bàn tay quệt ngang mũi.
- Đương nhiên là cảm giác khi ở cùng con gái nhỏ của ba rồi.
Nói xong Hứa Ngôn mới chú ý ba mình nhẹ nhàng thở phào một cái, vì thế cậu nghĩ một lát liền chạy tới một vấn đề rất rất xa xôi:
- Từ từ! Vừa rồi sao ba hoảng hốt thế? Ba cho là con định hỏi cảm giác gì?
- Hả?
- Con hỏi cảm giác của ba khi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/55759/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.