Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Ngôn và Lộ Lăng một trước một sau về nhà.
Sắc trời đã tối, thứ duy nhất chiếu sáng cho con đường phía trước chính là ánh đèn màu cam. Dù đèn không sáng bằng nắng, thế nhưng cũng đủ giúp cho Hứa Ngôn nhìn thấy nụ cười của em gái khi cậu quay đầu lại. Đúng, con nhóc này cười từ đầu tới cuối, rõ ràng là rất vui.
- Có lẽ là vì cuối cùng cũng tìm được người phối hợp với sự tự kỷ của nó.
Hứa Ngôn dùng giọng nói bé đến độ không thể nghe thấy để lẩm bẩm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cậu reo vang.
Vừa kết nối liền nghe thấy giọng ba mình:
- Con trai, tối nay trường ba có buổi họp, mẹ con cũng có việc. Hai đứa tự giải quyết bữa tối đi nhé.
Hứa Ngôn sững một lúc mới phản ứng được ‘mẹ’ ở đây chính là mẹ kế, bà Lộ Thanh Mai thanh tú dễ gần. Cậu đáp:
- Vậy con đưa em ra tiệm mì ăn.
- Ba để ít rau với thịt tươi trong tủ, tốt nhất là tối con nấu cơm cho em ăn đi.
- Phiền lắm, con còn phải làm bài tập mà.
- Thôi thôi, nấu một bữa đơn giản có mất công mấy đâu, huống chi ba biết tay nghề con khá lắm mà.
Hứa Vọng Hải vẫn tận tình khuyên nhủ:
- Sáng nay ba thấy con với em vẫn có vẻ xa lạ lắm, con ngẫm mà xem, nếu con nấu cho em một bữa ngon, chẳng lẽ nó lại không thân mật với con hơn à? Ba cũng muốn tốt cho con thôi, con không muốn trở thành người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/55753/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.