Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi chia tay với Trương Hân Di, Hứa Ngôn bình tĩnh vượt qua kì nghỉ đông.
Bình tĩnh đến độ không có sức sống.
Lộ Lăng rõ ràng cũng hiểu được tình hình của cậu nên từ đó, cô không còn tiếp tục quấy nhiễu cậu nữa.
Trong mơ hồ, thời gian thường sẽ trôi đi rất nhanh. Khi kì nghỉ đông kết thúc cũng là lúc học kì hai đến.
Cuối cùng, Hứa Ngôn đã được học lớp Triết học truyền thống Trung Hoa như ước nguyện.
Người dạy môn này là một nam giảng viên trung niên rất nho nhã. Ông để tóc ngắn chỉnh tề nhưng lại bắt chước người xưa mặc một bộ trường bào rộng kiểu cổ phong. Nhưng nghĩ tới việc môn mà ông dạy là triết học truyền thống thì trang phục như vậy cũng coi như hợp lý.
Đây là môn tự chọn chung nên trên lớp không chỉ có sinh viên cùng học viện mà còn hội tụ cả các chuyên ngành khác nhau, các khóa khác nhau. Trong đó, đa phần là người có hứng thú với triết học truyền thống, đương nhiên cũng có một số chỉ là tới học đủ học phần.
Giảng viên cầm phấn viết đề mục và đại cương của môn học lên bảng, điều khiến các sinh viên trong giảng đường bàn tán xôn xao chính là vị giảng viên này viết chữ phồn thể.
Có rất nhiều giảng viên lười viết bảng, chỉ hận không thể dùng máy chiếu để giảng từ đầu tới cuối, thế nhưng giảng viên của lớp triết học truyền thống này lại không chỉ không dùng tới máy chiếu, không dùng tới máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/2936797/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.