Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Chỉ trong chớp mắt, kì nghỉ hè cuối cùng và cũng là kì nghỉ thoải mái nhất của thời trung học cũng đã gần kết thúc. Nói cách khác, chính là thời gian mà Hứa Ngôn và Lộ Lăng tới thủ đô đã đến.
Bọn họ đi sớm hơn so với ngày được thông báo vì Lôi Hồng Hà nói bà cần phải để Lộ Lăng tới phòng thí nghiệm sớm. Vé máy bay của hai anh em đã được Lôi Hồng Hà đặt xong từ trước rồi.
Một ngày giữa tháng tám, Hứa Vọng Hải và Lộ Thanh Mai cùng tiễn hai đứa con ra sân bay.
- Ở Kinh Đại thì đừng kiêu ngạo, đừng tự mãn, phải học tập chăm chỉ, đừng có mà đọc tiểu thuyết cả ngày đấy. Đại học không như cấp ba đâu, giáo viên sẽ chẳng thèm quản lý con, tất cả phải nhờ tự giác.
Trước cửa kiểm tra an ninh, Hứa Vọng Hải kéo Hứa Ngôn lại, cẩn thận dặn dò.
Hứa Ngôn không kiên nhẫn lắc lắc tay trái:
- Tính tự giác của con rất tốt, ba đừng lải nhải nữa! Hơn nữa là suốt một năm rồi con không đọc tiểu thuyết được tử tế đây.
Hứa Vọng Hải chỉ vào tay phải thằng con:
- Thế trên tay anh là cái gì đấy?
Trên tay phải của Hứa Ngôn là một quyển tiểu thuyết có tên "Câu lạc bộ đấu vật".
- Để đọc lúc nhàm chán trên máy bay thôi mà, cái này thì có gì ghê gớm đâu!
Hứa Ngôn nhíu mày:
- Làm sao mà ba càng lúc càng càm ràm thế chứ?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/2936734/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.