Một tháng đã trôi qua, chỉ chớp mắt thôi đã tới buổi tối trước ngày thi tốt nghiệp trung học rồi.
Với các bạn học sinh lớp mười hai thì cuộc thi đại học trước mắt chẳng khác nào một tảng đá đang đè ép lên đôi vai của họ, làm cho họ không tài nào đứng thẳng lưng nổi.
Nghĩ mà xem, ngày mai là ngày thi tốt nghiệp trung học rồi, chẳng lẽ đêm nay bạn ngủ được sao?
Với kiểu học sinh như Hứa Ngôn thì tình hình còn trầm trọng hơn, đừng nói tới việc cậu còn lập một quân lệnh trạng liều chết nữa.
Đến lúc này, việc ôn tập đã hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa, Hứa Ngôn cũng đi ngủ từ sớm, thế nhưng...
Cậu không tài nào ngủ được.
Ngày bình thường, dù có thể hiện ra ung dung và có định liệu trước với mọi việc thế nào đi nữa, bây giờ cậu vẫn cứ không ngủ được.
Từ kì thi thử đầu tiên tới kì thi thử thứ ba, thành tích của Hứa Ngôn vẫn vững bước tiến lên, đạt tới một trình độ làm cho cả giáo viên lẫn các bạn cùng lớp đều phải ghen tị, thậm chí còn có không ít người đoán rằng thành tích của cậu đến cuối cùng liệu có vượt qua được cô em gái hay không.
Nhưng càng như thế thì Hứa Ngôn lại càng mất ngủ.
Cậu cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lên nhìn, đã qua mười hai giờ đêm, thế nhưng cậu vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Sáng mai đã là ngày đầu tiên của kì thi tốt nghiệp trung học rồi, chuẩn bị ròng rã suốt một năm trời, thành hay bại cũng chỉ trông chờ vào đây thôi.
Không, hẳn là phải tính từ ngày bắt đầu quen biết Lộ Lăng mới đúng, vậy là đã gần ba năm
Cũng có thể bắt đầu tính từ ngày đi học nhỉ? Vậy thì là mười ba năm. Mà nhắc mới nhớ, mười ba là một con số chẳng lành ở phương Tây nhỉ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Ngôn ngồi bật dậy, vỗ mạnh lên trán mình một cái.
- Mẹ nó, mình nghĩ nhiều như thế để làm gì? Đi ngủ thôi!
Sau khi tự răn dạy bản thân, Hứa Ngôn lại nằm xuống, nhưng cậu vẫn cứ không ngủ được.
Hứa Ngôn cực kì khó chịu.
Cậu đã giữ vững được năng lực tự chủ trong gần một năm qua, vậy mà trong đêm nay, nó lại bắt đầu có dấu hiệu mất không chế.
Việc này làm cậu tức giận vô cùng, tức giận chính bản thân mình.
- Đúng là đồ bỏ đi! Mấy cái thứ cảm giác hồi hộp này là thứ rất khó để khống chế.
Ngay vào lúc Hứa Ngôn đang phẫn nộ và tự khinh bỉ bản thân thì một tiếng "kẽo kẹt" bỗng vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh.
Rõ ràng là có người đẩy cửa phòng ngủ, đi vào.
Hứa Ngôn hối hận về việc mình đã quên khóa cửa, nhưng ngay sau đó, cậu lại nghĩ rằng nếu cửa đã khóa thật thì nhỡ sáng mai mình không dậy đúng giờ là toi.
Nhưng bất chấp tâm lý Hứa Ngôn đang hoạt động thế nào đi nữa thì người vừa tới cũng đã rón rén đi đến bên giường.
Tiếng bước chân rất nhẹ, giống y như một con mèo đang đi săn, nó mang lại cảm giác quen thuộc với Hứa Ngôn.
Vậy là cậu khẽ hỏi:
- Nữ thần đại nhân, em đến đây làm gì thế?
Thiếu nữ dừng lại bên giường, thì thào:
- Bởi vì bản thần đã nghe thấy tiếng kêu gọi của mi, là người chỉ dẫn của mi, bản thần có nghĩ vụ...
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Phòng của anh cách phòng của em tận một cái sảnh đấy, như thế mà cũng nghe được à? Em đang đùa anh!
- Được rồi, ta vừa nghe được tiếng nói của mi, bởi vì...
Lộ Lăng càng nói càng nhỏ:
- Ta đang đứng ngay bên ngoài cửa phòng.
- Em đứng ngay ngoài cửa phòng?
Hứa Ngôn giật mình ngồi phắt dậy.
Tiếp đó, cậu quay đầu lại, nương theo ánh đèn xuyên qua cửa sổ, cậu nhìn rõ được vẻ mặt của Lộ Lăng.
Trong một không gian tối tăm thế này, các tế bào thị giác trong mắt người chỉ có tế bào que là hoạt động, mà tế bào que thì không tài nào phân biệt được màu sắc. Đây cũng chính là lí do mà mắt người chỉ có thể nhìn rõ hình dạng vật thể mà không thể phân biệt màu sắc trong đêm.
Nhưng kì lạ là vào lúc này, Hứa Ngôn cảm thấy... Lộ Lăng đỏ mặt.
Hai người nhìn nhau rất lâu trong im lặng.
Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, cuối cùng thì Hứa Ngôn cũng lên tiếng phá vỡ im lặng:
- Em cũng mất ngủ hả?
Lộ Lăng mím môi suy nghĩ:
- Có thể nói là như vậy...
- Vậy em tới...
Hứa Ngôn nuốt xuống ba chứ "để làm gì" rồi đổi cách nói:
- Tới tìm anh để nói chuyện phiếm à?
Lộ Lăng gật gật đầu, không nói gì.
- Bây giờ muộn lắm rồi, sáng sớm mai còn phải đi thi đấy...
Hứa Ngôn còn chưa nói xong nhưng đã nghẹn lời, không nói tiếp được nữa.
Vì Lộ Lăng đã nhảy lên giường cậu, ngồi khoanh chân trên chăn. Tư thế này chẳng những không hề rụt rè, có thể nói là khong chút kiêng dè.
Lộ Lăng chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng rộng thùng thình, còn ở bên dưới, cô bé mặc một chiếc quần đùi màu đỏ.
Hứa Ngôn nhìn bộ quần ảo đơn giản này, cậu nhớ ra thứ này là mình mua cho em gái. Vào nửa tháng trước, cậu đã đặt mua bộ áo thun và quần đùi này ở trên mạng, thế nhưng cậu nhớ là mình đã đặt bộ đồ được yêu thích của cửa hàng, nhưng loại áo thun trắng phối thêm quần đùi đỏ này chẳng phải là bắt chước nhân vật Umaru - chan sao?
(Nhân vật chính của bộ manga, anime Himouto! Umaru-chan, loạt manga Nhật Bản dài tập của Sankaku Head. Nó được vào mục seinen manga của Shūeisha trên tạp chí Weekly Young Jump từ ngày 14/3 năm 2013. Nó được tổng hợp lại thành chín tankōbon. Một phiên bản khác được đăng thành 2 tập trên tạp chí hàng tháng Miracle Jump vào năm 2012.)
Mái tóc dài mềm mại xõa tung, cô bé ngồi trên giường cậu, nhìn cô bé của mình, Hứa Ngôn lại nhớ tới Umaru- chan.
Hơn nữa, họ cũng đáng yêu như nhau vậy.
Ánh đèn đường xuyên qua ô cửa sổ rất mờ, thế nhưng ánh sáng mờ nhạt kia chiếu vào phần đùi trắng nõn và non mịn của thiếu nữ đã làm cho nó như phát sáng nhè nhẹ. Nhưng không biết vì sao, ánh sáng nhẹ ấy lại làm cho đầu Hứa Ngôn như choáng váng, mắt cũng hoa lên.
- Mi lo lắng, ta cũng lo lắng.
Lộ Lăng bỗng nói.
Hứa Ngôn:
- Ừm? Em nói gì cơ?
Lộ Lăng không nói gì thêm, cô bé chống hai tay xuống, vươn người về phía Hứa Ngôn.
Đôi mắt thiếu nữ nhìn Hứa Ngôn chăm chú, đôi mắt ấy sáng đến giật mình.
Thái dương Hứa Ngôn như bắt đầu toát mồ hôi:
- Nữ thần đại nhân, ngài... làm tôi có chút khó hiểu!
Lộ Lăng vẫn không nói một từô bé cũng đã mỗi lúc một gần lại.
Đột nhiên, cô bé nghiêng người, chui vào trong chăn.
- Em định làm gì thế?
Hứa Ngôn trợn tròn mắt, hỏi.
- Mượn giường của mi để dùng một lát, ngủ một giấc, đơn giản thế thôi.
Giọng Lộ Lăng xuyên qua chăn vì lúc này cô bé đã rúc cả đầu vào trong chăn rồi.
......
- Từ từ đã, em đừng bảo là em định ngủ trên giường anh đấy nhé?
- Đừng nói nhảm nữa đi, hơn bảy giờ là phải dậy rồi đấy, thời gian ngủ không còn nhiều đâu.
Nói xong, Lộ Lăng túm lấy tay Hứa Ngôn rồi kéo cậu nằm xuống, lôi người vào trong chăn.
Sau đó, Lộ Lăng rúc vào ngực Hứa Ngôn, cọ cọ như một con mèo con vậy.
Hứa Ngôn có thể cảm nhận được khuôn mặt của em gái đang ở ngay trước ngực mình, vị trí tim mình đang đối diện với hơi thở của cô.
Hứa Ngôn dang tay, kéo em gái vào lòng.
Mặc dù đã vô cùng bàng hoàng khi thấy thiếu nữ nhảy lên giường mình, nhưng khi thấy cô bé chui vào chăn, Hứa Ngôn gần như hóa đá. Vậy mà khi cậu ôm cô bé, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của Lộ Lăng, Hứa Ngôn đã bình tĩnh lại.
Giống y hệt như một chú mèo đang thấp thỏm lo âu rồi bỗng nhận được một cuộc len mà nó có thể chơi rất lâu.
- Anh trai, ngủ ngon nha.
Lộ Lăng sát gần lồng ngực của Hứa Ngôn, thì thầm.
Trong bóng tối, Hứa Ngôn nở một nụ cười cực kì an bình mà không một ai có thể nhìn thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]