Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Lãng Nhân Môn

- Là bạn của Tiểu Lăng à? Không sao, hai đứa cứ chơi đi.

- A... Cháu chào chú.

Lâm Vũ Tịch bỗng kịp phản ứng lại, cô bé buông Lộ Lăng đang ở trong lòng mình ra.

Lộ Lăng vội vàng thoát khỏi phạm vi khống chế của Lâm Vũ Tịch rồi ngồi co ro ở một góc khác của ghế sa lông.

Thấy tình hình như thế, Hứa Ngôn không khỏi nghi ngờ: Khi nãy Lâm Vũ Tịch vừa mới làm gì? Có vẻ như việc này đã tạo thành ám ảnh tâm lý với Lộ Lăng rồi thì phải?

Dù nhìn thấy tình hình trước mắt, Hứa Vọng Hải cũng không nảy sinh ra bất cứ ý nghĩ đặc biệt nào, bởi vì là một giáo viên cấp hai nên ông đã thấy rất nhiều kiểu vui đùa tương tự trong trường học rồi. Lúc này, ông đang suy nghĩ tới một vấn đề khác.

- Tiểu Lăng, con... đi theo ba một lát nào, ba có vài lời muốn hỏi con đây.

Lộ Lăng vội vội vàng vàng đi theo ba mình vào phòng ngủ.

Hứa Ngôn có thể đoán được lý do ba mình gọi Lộ Lăng nhất định là để bàn bạc chuyện liên quan tới địa điểm du lịch, thế nhưng dáng vẻ cuống cuồng thoát khỏi vị trí gần Lâm Vũ Tịch của cô bé đã làm cho Hứa Ngôn càng thêm nghi ngờ.

Hứa Ngôn bước tới bên cạnh Lâm Vũ Tịch rồi ngồi xuống ghế sa lông:

- Khi nãy em với Tiểu Lăng đang làm gì vậy?

Lúc mở cửa, cậu nhìn thấy rất rõ Lâm Vũ Tịch ôm Lộ Lăng một cách rất mạnh mẽ, thế nhưng Lâm Vũ Tịch của bây giờ lại biến trở về cô bé hay thẹn thùng, dễ đỏ mặt. Nghe thấy câu hỏi của Hứa Ngôn, Lâm Vũ Tịch vội vàng xua tay, lắc đầu nói:

- Không có gì, em chỉ đang đùa với Tiểu Lăng thôi...

Hứa Ngôn gật đầu, cậu dùng ánh mắt nhìn chăm chú để thăm dò Lâm Vũ Tịch và cũng để cổ vũ cho cô bé nói tiếp.

Lâm Vũ Tịch do dự một lát rồi mới tiếp tục giải thích:

- Hôm nay, Tiểu Lăng bỗng nhiên gọi điện bảo em tới đây. Bạn ấy nói sắp tới, cả nhà anh sẽ đi du lịch nên không thể chăm sóc cho thú cưng được, vậy nên mới nhờ em chăm sóc hai con mèo nhỏ giúp hai người. Em đến đây rồi nói chuyện với Tiểu Lăng một lúc, nói chuyện xong thì bọn em bắt đầu chơi.

Hứa Ngôn nhướng mày:

- Hai đứa đang chơi trò gì thế?

- Không... không có gì, chỉ là... Bọn em nói đùa với nhau, sau đó cù nhau thôi.

- Nhìn không giống như "nhau" lắm, trước mặt em, dường như con bé không hề có sức chống trả.

Hứa Ngôn làm ra vẻ lơ đãng nói như vậy.

Gương mặt vốn đỏ bừng của Lâm Vũ Tịch lúc này lại cúi sâu hơn:

- Bởi vì Tiểu Lăng quá là đáng yêu...

Hứa Ngôn lập tức nhận ra mình không biết phải nói gì nữa. Việc rất đáng yêu và việc để người ta bắt nạt đến độ không có sức chống trả này đến cùng thì có mối quan hệ logic nào với nhau vậy? Nếu suy nghĩ cẩn thận một chút thì còn rất đáng sợ.

Không lâu sau, Lộ Lăng và Hứa Vọng Hải cũng bước ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Vũ Tịch đứng dậy, hai tay xoắn trước ngực, có vẻ luống cuống và lo lắng nói:

- Chú, cháu đi về...

- Không ở lại chơi thêm một lúc nữa à? Có muốn ở lại ăn cơm tối không?

- Không, không cần đâu ạ. Ba mẹ cháu còn đang chờ cháu về ăn cơm nữa.

Nói đến đây, Lâm Vũ Tịch cũng đã bước tới cửa, bắt đầu đi giày.

Sau khi đi giày xong, cô bé mở cửa định bước ra ngoài nhưng lại bị Lộ Lăng đứng sau gọi với lại:

- Từ từ đã, cậu quên mang mèo đi này!

Lâm Vũ Tịch quay lại, cẩn thận nhận lấy hai chú mèo con trong ngực Lộ Lăng.

Cùng lúc đó, Lộ Lăng cũng trợn mắt lườm Lâm Vũ Tịch.

Mà Lâm Vũ Tịch thì trả lại cho Lộ Lăng một nụ cười mỉm đầy mờ ám.

......

Tiễn Lâm Vũ Tịch đi rồi, Hứa Vọng Hải ngồi trên sa lông xem tivi còn Hứa Ngôn và Lộ Lăng thì cùng đi vào phòng ngủ của cậu, ngồi xuống bên giường.

Còn chưa ngồi ổn định, Hứa Ngôn đã tò mò hỏi:

- Rốt cuộc là lúc nãy em với Lâm Vũ Tịch đang làm gì đấy hả?

Lộ Lăng tức giận nói:

- Bạn ấy không giải thích với mi à?

- Em ấy nói là cù nhau thôi.

- Đúng thế, đúng là cù nhau thôi.

Lộ Lăng tức giận cầm lấy chiếc gối trên giường rồi đấm hai phát coi như trút giận:

- Tên phàm nhân được đằng chân lân đằng đầu đó cứ đuổi theo rồi cù bản thân lâu ơi là lâu! Ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ!

- Nửa tiếng đồng hồ chỉ có cù thôi chứ không làm gì khác hả?

Ánh mắt Hứa Ngôn tràn ngập nghi ngờ.

- Còn có thể làm cái gì khác à?

Lộ Lăng ngẩn ngơ hỏi lại.

- Được rồi, coi như anh chưa nói gì đi.

Hứa Ngôn đứng lên, bước tới trước bàn học rồi ngồi xuống, lấy một quyển sách bài tập từ trong cặp ra.

So với thời gian trước khi Lộ Lăng xuất hiện thì bây giờ Hứa Ngôn đã quá quen với việc làm bài tập trước thời gian nghỉ ngơi của mỗi ngày rồi. Chiều nay, trước khi đi bơi với ba, cậu đã làm xong hai đề thi khoa học tự nhiên, còn bây giờ cậu định giải quyết ít nhất vài bài đọc tiếng Anh trước giờ cơm tối.

Lộ Lăng ngồi một bên cũng lấy điện thoại ra để lên mạng. Những website mà cô bé xem, ngoại trừ những sinh viên ngành toán học ra thì sợ rằng có rất ít người hiểu nổi. Đương nhiên, những học giả có nghiên cứu liên quan tới Tô-pô cũng có thể hiểu được.

Hai anh em chìm đắm trong công việc của riêng mình, họ ở cùng một phòng, lẳng lặng trải qua thời gian gần bằng một tiết học.

Bỗng nhiên cả hai nghe thấy tiếng như có người dùng chìa khóa để mở cửa nhà.

Ngay sau đó, tiếng gọi của Lộ Thanh Mai vang lên:

- Tiểu Lăng, con mau xuống xem mẹ mang thứ gì về cho con này!

Tường cũng như cửa phòng ngủ hoàn toàn không thể ngăn cản được trái tim yêu thương của một người mẹ.

- Em không ra xem thế nào đi à?

Hứa Ngôn quay đầu nhìn về phía Lộ Lăng nhưng rồi cậu phát hiện ra hình như thiếu nữ đã bị thứ gì đó làm cho hoảng sợ mà rùng mình một cái.

Lộ Lăng do dự rất lâu, cô bé vất vả lắm mới lấy được dũng khí để chuẩn bị bước ra ngoài xem sao.

Thế nhưng trước khi Lộ Lăng kịp ra ngoài, Lộ Thanh Mai đã xông vào phòng kèm theo một nụ cười tươi tắn tựa gió xuân:

- Tiểu Lăng, mẹ mua một bộ đồ tắm mới cho con này! Mấy hôm nữa chúng ta sẽ đi biển...

- Chúng ta không đi biển đâu!

Lộ Lăng ngắt lời:

- Con đã bàn với ba rồi, chúng ta sẽ đi chơi ở Tân Cương.

- Cái gì cơ?

Lộ Thanh Mai như nghe được tin dữ động trời, vẻ mặt bàng hoàng khó tin, ngay cả túi đồ mới mua trong tay cũng rơi xuống đất.

"Phản ứng này hơi quá rồi", Hứa Ngôn thầm nghĩ như vậy. Tiếp đó, ngay lúc cậu đang suy đoán xem tại sao mẹ kế của mình lại có phản ứng phóng đại đến như vậy thì thắc mắc của cậu đã bị lời nói của Lộ Thanh Mai đập vỡ.

- Tiểu Lăng, con không thể như thế được! Mẹ đã mua đồ tắm cho con rồi, mẹ chỉ còn chờ đến lúc được thấy con mặc đồ tắm thôi! Mẹ đã trông chờ ngày đó rât lâu rồi!

Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật.

Lộ Lăng vội vàng an ủi:

- Không sao đâu mẹ, về sau thế nào cũng có cơ hội mặc áo tắm mà...

- Có cơ hội cái nỗi gì! Một nơi như Tân Cương, ngoài sa mạc thì cũng chỉ có sa mạc, làm gì có cơ hội cho con mặc áo tắm! Mẹ... Từ khi con bắt đầu học tiểu học đến giờ, đã bao nhiêu lần mẹ bảo con mặc đồ tắm rồi, thế mà con nhất định không đồng ý một lần nào!

- Không sao mà mẹ, lần này hằn là sẽ có cơ hội. Tân Cương cũng có rất nhiều nước mà, ví dụ như chỗ mà nhà mình định đi lần này sẽ có cả hồ Kanas, nơi đó không chỉ có cảnh đẹp mà nước cũng dồi dào...

(Hồ Kanas là một hồ nước nằm ở địa khu Altay, Tân Cương, Trung Quốc. Hồ này nằm trong thung lũng của Dãy núi Altay, gần mũi phía bắc Tân Cương, gần với biên giới Kazakhstan, Mông Cổ và Nga. Nó hình thành cách đây 200.000 năm, trong thời Kỷ Đệ Tứ như là kết quả của quá trình băng hà)

Tốn biết bao nhiêu nước bọt, cuối cùng Lộ Lăng cũng có thể khuyên mẹ mình ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Lộ Lăng quay đầu, lẩm bẩm một câu:

- Nghe đồn hồ Kanas có thủy quái cỡ lớn nên người ta không cho xuống nước bơi lội đâu, vậy nên lần này mẹ vẫn không đạt được mục đích rồi.

- Ừ.

Hứa Ngôn cảm thấy khó hiểu:

- Vì sao em lại bài xích áo tắm đến thế? Là vì xấu hổ à?

Lộ Lăng lườm cậu:

- Suy nghĩ của Chân Thần là thứ mi không thể lý giải được đâu!

Vậy nên Hứa Ngôn chỉ có thể im lặng nhìn lên trần nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.