Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Là bạn của Tiểu Lăng à? Không sao, hai đứa cứ chơi đi.
- A... Cháu chào chú.
Lâm Vũ Tịch bỗng kịp phản ứng lại, cô bé buông Lộ Lăng đang ở trong lòng mình ra.
Lộ Lăng vội vàng thoát khỏi phạm vi khống chế của Lâm Vũ Tịch rồi ngồi co ro ở một góc khác của ghế sa lông.
Thấy tình hình như thế, Hứa Ngôn không khỏi nghi ngờ: Khi nãy Lâm Vũ Tịch vừa mới làm gì? Có vẻ như việc này đã tạo thành ám ảnh tâm lý với Lộ Lăng rồi thì phải?
Dù nhìn thấy tình hình trước mắt, Hứa Vọng Hải cũng không nảy sinh ra bất cứ ý nghĩ đặc biệt nào, bởi vì là một giáo viên cấp hai nên ông đã thấy rất nhiều kiểu vui đùa tương tự trong trường học rồi. Lúc này, ông đang suy nghĩ tới một vấn đề khác.
- Tiểu Lăng, con... đi theo ba một lát nào, ba có vài lời muốn hỏi con đây.
Lộ Lăng vội vội vàng vàng đi theo ba mình vào phòng ngủ.
Hứa Ngôn có thể đoán được lý do ba mình gọi Lộ Lăng nhất định là để bàn bạc chuyện liên quan tới địa điểm du lịch, thế nhưng dáng vẻ cuống cuồng thoát khỏi vị trí gần Lâm Vũ Tịch của cô bé đã làm cho Hứa Ngôn càng thêm nghi ngờ.
Hứa Ngôn bước tới bên cạnh Lâm Vũ Tịch rồi ngồi xuống ghế sa lông:
- Khi nãy em với Tiểu Lăng đang làm gì vậy?
Lúc mở cửa, cậu nhìn thấy rất rõ Lâm Vũ Tịch ôm Lộ Lăng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/2936612/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.