Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Cô Trương Cẩm Khương vẫn luôn chờ đợi thời cơ để sửa gáy Hứa Ngôn một trận.

Từ khi Hứa Ngôn lập quân lệnh trạng với bà rằng sẽ nằm trong số mười người đứng đầu lớp về sau, mỗi lần phiếu điểm kiểm tra vừa có, bà sẽ lập tức đi xem thứ tự của Hứa Ngôn. Nhưng cũng từ thời gian đó trở đi, thành tích của Hứa Ngôn trong kì kiểm tra mỗi tháng và thi giữa kì đều là thứ chín, cô Khương hoàn toàn không có cơ hội để xử lý cậu.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, thấy Hứa Ngôn không hề tái phạm chuyện gì, hơn nữa tình hình không nghe giảng trên lớp và không làm bài tập cũng gần như biến mất, vậy nên cô Khương cũng dần từ bỏ ý định chỉnh đốn Hứa Ngôn.

Nhất là sau khi thành tích cuối học kì này ra lò, cô Trương Cẩm Khương đã chẳng còn lời nào để nói nữa rồi.

Hứa Ngôn đứng thứ bảy trong lớp, thứ tám mươi mốt toàn khối, thành tích này dù chưa thể nói là học sinh xuất sắc nhưng cũng đã đủ để trở thành một trong các học sinh giỏi rồi.

Vậy là trước ngày nghỉ, trước mặt cả lớp, cô giáo Trương đã bình thản biểu dương Hứa Ngôn vài câu.

Với suy nghĩ của bà thì có lẽ Hứa Ngôn đã bắt đầu bước vào quỹ đạo đúng đắn, còn học sinh cần phải phê bình nhất chính là Lưu Tử Hằng.

Sau khi tổng kết về thành tích của lớp, nhấn mạnh khen ngợi các học sinh có tiến bộ rõ rệt xong, bà bắt đầu gọi thẳng Lưu Tử Hằng đứng lên, khiển trách:

- Lưu Tử Hằng, em tự mình xem thành tích của bản thân là thế nào đi! Em sắp rơi xuống hạng chót rồi, biết không? Kiểm tra tháng trước cũng còn tạm chấp nhận được, nhưng lần này thì sao? Đứng thứ nhất từ dưới lên! Tôi chưa bao giờ thấy một học sinh sắp lên lớp mười hai mà còn có thể thụt lùi nhanh như vậy, thế mà vẫn có thể bình tĩnh mà ngồi đó được! Trí thông minh của em bị thiếu à? Có phải là em không muốn học đúng không? Không muốn học thì nói thẳng đi, không ai bắt em phải đi học hết, cũng không ai ép em phải thi đại học hết!

Đối mặt với lời phê bình trút xuống như một cơn mưa rào của giáo viên chủ nhiệm, Lưu Tử Hằng chỉ đứng đó, nở một nụ cười khẽ mang đầy tính trào phúng.

- Em cười cái gì? Em tự mình cúi đầu xuống, nhìn vào thành tích của bản thân đi! Như thế mà em còn có mặt mũi để cười à?

Lưu Tử Hằng cúi đầu nhìn phiếu điểm, nụ cười lại càng tươi hơn.

......

Giáo viên chủ nhiệm trút giận xong, tiếp theo là dặn dò một vài việc rồi để cho mọi người giải tán vì trước lúc đó, các giáo viên bộ môn đều đã tới lớp để giao bài tập hè rồi.

- Hứa Ngôn, lần thi này của mày khá đấy!

Thái Khang ngồi sau vừa nói vừa vỗ vai Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn xoay người, nói:

- Lần thi này của mày cũng thế, đứng thứ hai cả lớp còn gì.

- Trạng thái của hai tháng nay rất tốt, có lẽ là vì chơi mấy trò chơi kia...

Thái Khang gật đầu, ánh mắt suy tư:

- Mỗi khi học tập mệt mỏi, tao sẽ chơi game thư giãn một lúc, khi ấy sẽ có cảm giác như linh hồn được giải phóng, được nhìn thấy một thế giới mới đầy mĩ lệ! Ví dụ như cái game mà tao chơi tuần trước...

Thái dương Hứa Ngôn đã bắt đầu xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh, cậu vội vàng ngắt lời Thái Khang:

- Thôi thôi, game mày chơi cụ thể là gì thì cũng đừng nói ra, tao sợ trái tim bé nhỏ của tao không chịu đựng nổi.

Thái Khang nhìn cậu, vẻ mặt ngơ ngác như chưa hiểu rõ vấn đề.

Hứa Ngôn lúng túng tránh ánh mắt của bạn, cậu đảo mắt, thấy Lưu Tử Hằng đang gục đầu xuống bàn học.

- Nhị Lưu có vẻ không vui lắm đâu... Chúng ta qua xem thế nào đi.

Hứa Ngôn đề nghị.

- Được.

Thái Khang đồng ý.

Lúc này, già nửa học sinh đã ra khỏi lớp, ngay cả hai người ngồi trước mặt Lưu Tử Hằng cũng vậy. Thế là Hứa Ngôn và Thái Khang ngồi xuống bàn của hai người đó, quay mặt về phía Lưu Tử Hằng.

Hứa Ngôn vỗ vỗ cánh tay cậu ta, hỏi dò:

- Khó chịu hả?

Lưu Tử Hằng không ngẩng đầu, cũng không đáp lại. Cậu ta chỉ lắc lắc mấy cái, thực sự là lắc toàn thân luôn vì ngay cả bàn học cũng rung rung.

Thái Khang lo lắng hỏi:

- Tử Hằng, mày không khóc đấy chứ?

Hứa Ngôn liếc sang Thái Khang: Bắt đầu từ bao giờ mà Thái Khang lại gọi Lưu Tử Hằng là Tử Hằng thế? Cách gọi này hình như cứ là lạ.

Lưu Tử Hằng đột ngột ngẩng phắt đầu rồi ngồi thẳng lưng lên.

Lúc này bọn họ mới thấy chẳng những Lưu Tử Hằng không khóc, ngược lại, cậu ta còn đang cười.

- Khi nãy tao thực sự không thể nào nhịn cười được!

Lưu Tử Hằng nói to.

Trong lớp còn có vài học sinh vẫn chưa ra về, khi nghe thấy câu này, bọn họ cũng không khỏi nhìn sang.

Lưu Tử Hằng nói nhỏ:

- Khi nãy Trương Cẩm Khương phê bình tao, tao đã không nhịn cười được rồi, thật đấy. Tự nhiên tao bỗng muốn nói là tiền tiêu vặt mỗi tháng của ông còn nhiều hơn tiền lương của cô, cô lắm miệng cái con khỉ ấy. Có tin là ông đây dùng một xấp tiền đập chết cô không? Một tập đô la!

Thái Khương không nhịn nổi:

- Như thế là làm càn quá rồi...

Lưu Tử Hằng lắc đầu:

- Đúng thế, tao cũng thấy mấy lời như thế đúng là đáng ăn đập nên mới không nói ra miệng đấy chứ. Nhưng đây chính là lợi ích của money. Chúng mày chưa trải nghiệm, có lẽ chúng mày sẽ không hiểu, nhưng bây giờ tao đã dần dần quen với cảm giác này rồi, quả thực là...

- Thích gì thì cứ mua mua mua, cảm giác này thoải mái đến bùng nổ chứ gì?

Hứa Ngôn xen vào.

- Không, thật ra không chỉ có thế thôi đâu... Thôi, hôm nay không nói đến cái này nữa.

Lưu Tử Hằng vươn tay, duỗi lưng một cái:

- Tóm lại thì cảm ơn sự quan tâm của bọn mày, nhưng mà tao chẳng làm sao cả, ổn lắm.

Hứa Ngôn và Thái Khang nhìn nhau, nhún vai.

Lưu Tử Hằng vỗ vỗ bàn, nói tiếp:

- Đúng rồi, tao có một đề nghị.

- Đề nghị gì?

- Ngày mai chúng mày rảnh cả chứ? Tao đưa bọn mày đến một nơi.

......

Trên đường về nhà, Hứa Ngôn bỗng đặt ra một câu hỏi với thiếu nữ đi bên cạnh:

- Em có dự định gì vào nghỉ hè thế?

- Nghỉ hè à?

- Đúng thế, không phải là em vẫn định ngồi trong nhà, tìm kiếm chân lý đấy chứ?

Lộ Lăng lườm cậu một cái rồi ngẩng mặt lên suy tư.

Một lúc lâu sau, cô bé cất tiếng:

- Dạo này đang có ý định tìm thần lực bậc cao hơn, đúng là cũng hơi mệt mỏi rồi... Thế này đi, bản thần muốn đi xa một chút, muốn mở mang kiến thức về khu vực trần gian hoàn toàn lạ lẫm này.

Hứa Ngôn hiểu ngay ra vấn đề:

- Em muốn đi du lịch phải không?

- Hiểu như vậy cũng không sai.

- Vậy thì, nữ thần đại nhân, anh có một đề nghị. Em thấy chúng ta ra biển chơi có ổn không?

- Biển à...

Lộ Lăng nghĩ một xíu rồi lắc lắc đầu:

- Thời gian trước ta có xem một số anime mà mi ưa thích, hầu như bộ nào cũng có chi tiết đi biển hết. Lựa chọn đi biển và kì nghỉ hè quá tục, bản thần khinh thường nó.

Hứa Ngôn hỏi:

- Nữ thần đại nhân chưa đi biển bao giờ à?

- Đúng thế đấy.

- Vậy em không định là cả đời cũng không đi biển lần nào đấy chứ?

Hứa Ngôn bắt đầu dụ dỗ:

- Muốn đi biển thì thời gian thích hợp nhất chính là mùa hè. Vậy nên việc đi biển vào mùa hè dù là một ý rất cũ nhưng cũng là một lựa chọn tất nhiên!

Lộ Lăng nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nghi ngờ hỏi:

- Không phải là mi muốn nhìn thấy bản thần mặc đồ tắm đấy chứ?

- Nữ thần đại nhân, đồ tắm này nọ... Chắc chắn là anh sẽ không có thứ suy nghĩ độc hại như thế!

Vừa nói, Hứa Ngôn vừa sờ sờ lên mũi mình để đảm bảo là không có máu mũi chảy ra.

Lộ Lăng không hoài nghi gì với động tác của Hứa Ngôn:

- Không có ý nghĩ đó thì tốt. Nghỉ hè mà đi biển thì sẽ có rất nhiều người, ta không muốn bị chen chúc trong biển người đông nghìn nghịt. Vậy nên ta sẽ lên mạng thử tìm kiếm, nhanh chóng chọn ra một nơi khá ít người mà lại thích hợp giải sầu.

- Sau đó thì sẽ bàn bạc với anh, bàn bạc xong sẽ nói ý kiến cuối cùng với ba mẹ à?

Hứa Ngôn hỏi.

- Tất nhiên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.