Bên một chiếc bàn ăn, Hứa Ngôn và Lộ Lăng ngồi đối diện nhau, ai ăn cơm của người nấy. Mấy hôm trước, Lộ Thanh Mai đã bổ sung phiếu ăn cho con gái xong rồi, thế nhưng cứ đến giờ cơm trưa là cô bé vẫn tìm Hứa Ngôn cùng gọi cơm, cùng ăn cơm.
Bầu không khí yên lặng giữa hai người bỗng bị phá vỡ bởi một giọng nói. Đó là Lưu Tử Hằng, cậu ta bưng khay đồ ăn, ngồi xuống cạnh Hứa Ngôn, vỗ vỗ vai cậu rồi hỏi:
- Tao ngồi với hai người được chứ hả?
Hứa Ngôn ngẩng lên nhìn Lộ Lăng ở đối diện.
Thiếu nữ dừng đũa, nở một nụ cười ngọt ngào đến tận tâm can:
- Đàn anh, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi ạ. Anh là bạn tốt của anh trai em thì đương nhiên cũng là bạn tốt của em rồi!
Hứa Ngôn quay đầu nhìn sang thì thấy Lưu Tử Hằng đang híp mắt, miệng thì cười đến độ không khép lại được, đôi đũa cầm trong tay còn run run. Đoán chừng thằng này không chỉ có cơ bắp đã mềm nhũn mà ngay cả xương cốt cũng giòn xốp luôn rồi!
Hứa Ngôn không nói nữa, cậu cúi đầu ăn cơm để tránh bản thân ngứa mồm mà phun tào.
Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên:
- Tớ... ngồi đây được không?
Hứa Ngôn quay sang thì thấy bạn học Thái Khang, người khá nổi tiếng với các bạn gái lớp mình. Nam sinh chất lượng tốt, hào hoa phong nhã, dáng người cao ráo và đeo kính này đang nhìn mình chằm chằm cậu với ánh mắt cầu xin. Càng khiến người ta cạn lời hơn chính là mặt Thái Khang đã hồng rực rồi, Hứa Ngôn hiểu rằng bạn trẻ Thái Khang không đỏ mặt vì mình.
Cũng may là bàn ăn của trường hình chữ nhật, mà bên trái của Hứa Ngôn vẫn còn thừa chỗ, vậy nên cậu dùng đũa chỉ vào bên trái mình, ra hiệu cậu ta có thể ngồi đó.
Thái Khang cúi đầu ngồi xuống. Sau khi đã an vị rồi, cậu ta liền trật tự ăn cơm, chẳng qua mỗi khi đưa thức ăn vào miệng, Thái Khang sẽ len lén nhìn cô bé ngồi phía bên kia bàn một lần.
Nuốt cơm xuống, Hứa Ngôn lầm bầm bằng âm lượng nhỏ gần như không thể nghe thấy:
- Chờ sau này bị trêu đùa thành chó thì đừng con mẹ nó trách là ông đây không nhắc nhở lũ chúng mày nhé, phàm nhân ngu xuẩn.
Nhưng lúc này, lực chú ý của Lưu Tử Hằng và Thái Khang đều đã tập trung trên người Lộ Lăng, tuy rằng họ đều không biết tìm chủ đề gì để nói chuyện với cô bé cả. Lưu Tử Hằng chỉ đành giả vờ bình tĩnh ném ra một câu hỏi cho đồng đảng của mình:
- Hứa Ngôn này, mày xem Anime mới chưa?
Hứa Ngôn cắm đầu ăn, đáp:
- Chưa xem gì hết.
Nghe vậy, Lưu Tử Hằng vô cùng kinh ngạc:
- Sao thế? Anime mới lần này có khá nhiều tác phẩm hay đây, ví dụ như là...
Hứa Ngôn thở dài, nhìn về phía thiếu nữ có vẻ điềm đạm tao nhã và ngoan ngoãn đối diện.
Lộ Lăng thừa dịp xen vào:
- Vì anh trai em dạo này đang nghiêm túc học hành!
Lưu Tử Hằng càng kinh ngạc, thậm chí đũa rơi xuống bàn cũng không để ý. Cậu vỗ mạnh vào đùi thằng bạn, hét lên:
- Được lắm thằng nhóc! Có giác ngộ cao thế từ lúc nào đấy? Là vì có em gái nên biết xấu hổ à? Hay là chỉ giả vờ trước mặt cô bé thôi hả?
Hứa Ngôn vừa há miệng định nói thì Lộ Lăng đã cướp lời:
- Tuyệt đối không phải giả vờ giả vịt đâu, anh trai em dạo này cầu tiến lắm đấy! Ví dụ như cứ mỗi tối, anh ấy làm bài xong còn tìm em để học thêm nữa.
Hứa Ngôn lập tức buông đũa, dùng hai tay che mặt. Cậu cảm giác có điều chẳng lành sắp đến.
Thái Khang bên cạnh cũng thừa cơ chen vào:
- Hứa Ngôn học không tệ, lại còn giúp em gái làm bài tập. Quan hệ của hai anh em tốt thật đấy.
Sau đó, dự cảm không lành của Hứa Ngôn đã đến: Sự thật mà cậu không hề muốn thừa nhận đã bị cô em gái cười hì hì nói ra:
- Không phải anh trai dạy em, mà là em dạy anh ấy, giải thích các bài tập khó và kiến thức trọng điểm để giúp anh ấy tiến bộ đấy.
Lưu Tử Hằng và Thái Khang ngẩn ra.
Thái Khang:
- Em mới lên lớp mười mà?
Lưu Tử Hằng:
- Mà em mới mười bốn tuổi ha... Cái đậu má!
Hứa Ngôn đập đầu xuống bàn, vùi mặt vào cơm: Từ nay về sau, người làm anh đâu còn mặt mũi nào nữa!
- Vậy nên mới nói tao chính là đứa phàm nhân ngu xuẩn kia.
Hứa Ngôn hé miệng ăn cơm, hung tợn nhai nuốt. Dù bị cơm chắn trước mặt, không thấy biểu cảm của ba người còn lại nhưng chỉ bằng trí tưởng tượng, cậu có thể đoán được cảm xúc của họ lúc này là như thế nào.
Lộ Lăng lại lên tiếng:
- Đàn anh này, em vẫn chưa biết tên anh.
- À, anh… anh là Thái Khang... Em đừng dùng kính ngữ với anh, cảm giác rất khách khí.
- Vâng, được. Thành tích của anh Thái Khang hẳn là không tệ ha?
Giọng nói của cậu ta lập tức trở lên kiêu ngạo:
- Cũng tạm được, anh có thể đứng trong năm vị trí đầu của lớp.
- Vậy thì anh Thái Khang này, có phải anh thường cho anh trai em chép bài tập về nhà không?
Hứa Ngôn ngẩng phắt đầu lên, mặc kệ cơm đang dính trên mặt, cậu vẫn nhìn em gái trừng trừng. Thế nhưng cô bé chỉ tủm tỉm cười.
Thái Khang ngoan ngoãn thừa nhận:
- Đại khái là ngày nào cũng cho chép. Cậu ấy mượn anh bài tập tiếng Anh vì anh là cán sự môn đó, thành tích môn cũng tốt nhất.
- Tối qua anh em vừa bảo là anh ấy muốn cố gắng học hành nhưng sợ tự chủ của bản thân không đủ. Anh Thái Khang này, anh có thể không cho anh ấy chép bài nữa được không, rồi giám sát anh ấy hộ em luôn?
Lúc này, trong tai Hứa Ngôn, giọng nói dịu dàng của thiếu nữ như tiếng của ác ma đến từ địa ngục!
Thái Khang gật đầu lia lịa, trông hệt như mô tơ:
- Đương nhiên đương nhiên là không có vấn đề rồi!
Thiếu nữ mỉm cười gật đầu.
Lưu Tử Hằng bên cạnh thì vỗ vai Hứa Ngôn, kề sát vào tai cậu, thì thầm có vẻ hả hê:
- Coi như tao đã hiểu rõ tình cảnh của mày rồi, thiếu niên. Chúc mừng mày có một cô em gái thông minh lại quan tâm đến anh trai như vậy, hẳn là hạnh phúc lắm ha?
Hứa Ngôn nghiến răng:
- Đúng, hạnh phúc đến chết luôn!
Sau bữa tối, trong phòng Hứa Ngôn.
Cậu ngồi làm bài tập trên bàn học, Lộ Lăng thì ngồi trên giường, laptop đặt trên đùi.
Sau khi làm xong bài đại số cuối cùng, Hứa Ngôn đứng lên, nói với Lộ Lăng:
- Toán với Anh làm xong rồi, em muốn kiếm tra không?
Nhưng thiếu nữ đang đeo tai nghe, say sưa nhìn vào màn hình, không hề chú ý tới cậu.
Hứa Ngôn đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn thì thấy...
- Em xem Cừu Vui Vẻ!
Hứa Ngôn hét lên kinh ngạc.
Lộ Lăng bỏ tai nghe ra, lườm cậu:
- Sao, anh có ý kiến gì à?
- Không, không có gì. Anh chỉ ngạc nhiên thôi...
Hứa Ngôn nhướng mày:
- Anh cứ tưởng em không còn thú vui giải trí nào khác ngoài Toán học cơ.
- Thỉnh thoảng Chân Thần cũng phải thử nghiệm cách giải trí của người phàm chứ, chuyện này rất bình thường.
Hứa Ngôn nhìn mấy con dê với đôi mắt tròn như quả bóng bàn trên màn hình và con sói không làm ai sợ nổi, cậu lắc lắc đầu.
- Mi lắc đầu là sao?
- Ừm, không có gì, nữ thần đại nhân.
Hứa Ngôn kịp thời đổi chủ đè:
- Toán với Anh đã xong hết rồi, em muốn kiểm tra không?
- Được, đưa đây nào.
Lúc quay lại lấy bài tập, Hứa Ngôn bỗng nảy ra một ý, cậu mỉm cười, miệng lầm bầm mấy tiếng:
- Thiếu nữ ngây thơ còn đang xem Hỉ Dương Dương kia ơi, đừng trách anh đây tung chiêu hiểm nhé!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]