Kỷ Tiểu Dao càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa mắng: "Háo sắc! Lưu manh! Biến thái! Cầm thú!" Gần như nghĩ được cái gì là mắng cái đó.
Kỷ Minh Diệu không lên tiếng trả lời, để mặc cô trút giận. Đầu xuân, thời tiết vẫn còn rất lạnh, sợ người cô không mặc gì sẽ bị cảm lạnh, anh cầm chăn bọc người cô lại. Thấy cô vẫn còn khóc, anh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô từ trên xuống.
Kỷ Tiểu Dao khóc nấc lên, đến khi khóc không nổi nữa mới dừng lại, dường như muốn trút giận, chuyển hết nước mắt, nước mũi lên người đàn ông đang ôm mình.
Kỷ Minh Diệu không nhăn mày dù chỉ một cái, vẫn giúp cô hạ hỏa, chờ cô không còn nấc nữa mới hôn nhẹ lên đôi mắt cô, cúi đầu nói: "Đỡ chưa?"
Kỷ Tiểu Dao tức giận 'hừ' một tiếng, quay đầu né tránh tầm mắt anh.
Động tác trẻ con như vậy, e rằng chỉ có mình mình có thể thấy được! Kỷ Minh Diệu thoải mái hơn một chút, nâng mặt cô lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau sạch hết nước mắt còn vương lại, bị cô véo hai cái cũng không tránh né.
Kỷ Minh Diệu thấy cô cuối cùng cũng yên tĩnh, anh không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng ôm cô, chờ cô bày tỏ hết phiền muộn trong lòng.
Thời gian lặng lẽ trôi, chương trình tổng hợp trên ti vi cũng hết, bài hát kết thúc vang lên. Kỷ Minh Diệu kiên nhẫn chờ đợi, chờ hết toàn bộ bài hát, đến khung giờ quảng cáo anh mới cầm điều khiển tắt đi.
Thế giới trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-chung-duong/2473468/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.