Chương trước
Chương sau
Kỷ Tiểu Dao càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa mắng: "Háo sắc! Lưu manh! Biến thái! Cầm thú!" Gần như nghĩ được cái gì là mắng cái đó.

Kỷ Minh Diệu không lên tiếng trả lời, để mặc cô trút giận. Đầu xuân, thời tiết vẫn còn rất lạnh, sợ người cô không mặc gì sẽ bị cảm lạnh, anh cầm chăn bọc người cô lại. Thấy cô vẫn còn khóc, anh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô từ trên xuống.

Kỷ Tiểu Dao khóc nấc lên, đến khi khóc không nổi nữa mới dừng lại, dường như muốn trút giận, chuyển hết nước mắt, nước mũi lên người đàn ông đang ôm mình.

Kỷ Minh Diệu không nhăn mày dù chỉ một cái, vẫn giúp cô hạ hỏa, chờ cô không còn nấc nữa mới hôn nhẹ lên đôi mắt cô, cúi đầu nói: "Đỡ chưa?"

Kỷ Tiểu Dao tức giận 'hừ' một tiếng, quay đầu né tránh tầm mắt anh.

Động tác trẻ con như vậy, e rằng chỉ có mình mình có thể thấy được! Kỷ Minh Diệu thoải mái hơn một chút, nâng mặt cô lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau sạch hết nước mắt còn vương lại, bị cô véo hai cái cũng không tránh né.

Kỷ Minh Diệu thấy cô cuối cùng cũng yên tĩnh, anh không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng ôm cô, chờ cô bày tỏ hết phiền muộn trong lòng.

Thời gian lặng lẽ trôi, chương trình tổng hợp trên ti vi cũng hết, bài hát kết thúc vang lên. Kỷ Minh Diệu kiên nhẫn chờ đợi, chờ hết toàn bộ bài hát, đến khung giờ quảng cáo anh mới cầm điều khiển tắt đi.

Thế giới trở nên yên tĩnh, Kỷ Tiểu Dao bị người đàn ông này ôm vào ngực, nghe rõ tiếng tim đập của đối phương. Tiếng tim đập của anh rất có quy luật, mà của mình lại vô cùng hỗn loạn, giống như biểu đạt tâm tình rối loạn bây giờ của cô, cô không biết hình dung nó như thế nào, kích động hay là lo lắng?

Lại qua sau một lúc lâu cô mới do dự nó nhỏ: "Vừa rồi anh như vậy, em... em sợ."

Kỷ Minh Diệu dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, vô cùng mềm mại, tựa như cô gái giờ phút này đang nằm trong lòng mình. Anh dẫn dắt Kỷ Tiểu Dao nói ra suy nghĩ: "Em sợ cái gì? Hả?"

"Em cũng không biết." Ngôn từ của Kỷ Tiểu Dao hơi lộn xộn, như vội vàng muốn biểu đạt nhưng không biết phải diễn giải thế nào.

"Anh cũng biết, em không có kinh nghiệm, em chỉ xem qua truyện tranh, trong đó nói rất đau, ừm... Còn có thể chảy máu."

Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy nên sợ hãi là điều không thể tránh khỏi, Kỷ Minh Diệu gật gật đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu cô: "Còn gì nữa không?"

"Trước đó anh cũng không thông báo cho em, em, em chưa chuẩn bị!"

"Anh thông báo cho em, em sẽ ngoan ngoãn sao?"

Kỷ Tiểu Dao hơi bất ngờ với câu hỏi của anh, sau đó lại cẩn thận suy nghĩ, trong lòng không khỏi chột dạ. Cô nghẹn lời, không biết nói thế nào cho phù hợp.

Kỷ Minh Diệu thở dài, xem ra mình còn phải tốn nhiều công sức nữa. Kéo người trong lòng ra, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cô vừa nhìn vào mắt mình liền lập tức cúi xuống, hàng mi dày không ngừng run rẩy.

Hơi thất vọng: "Em vẫn chưa tin tưởng anh phải không?"

Cả người Kỷ Tiểu Dao cứng đờ, lông mi càng rung hơn, xem ra những lời này đã nói trúng tâm trạng của cô. Đúng vậy, đến ngày hôm nay Kỷ Tiểu Dao vẫn chưa hoàn toàn quen với kiểu tình cảm anh em lập tức biến thành tình yêu này. Cô thấy trừ những hành động thân mật ra thì ở những mặt khác hai người vẫn như cũ. Điều đó khiến cô bất an lo lắng rằng đây có thật sự là tình yêu hay không?

Kỷ Minh Diệu nhíu mày, cố gắng thật dịu dàng: "Không sao, có nghi ngờ gì thì phải nói ra, anh giúp em giải quyết."

Cái gì mà anh giúp em giải quyết chứ! Không chừng nếu cô nói ra, anh sẽ treo ngược cô lên mà đánh. Kỷ Tiểu Dao lui về phía sau một chút, nhưng cánh tay người đàn ông này còn đang ôm lấy cô, tuy không mạnh nhưng lại không cho phép cô thoát ra. Kỷ Tiểu Dao mím môi, xem chừng nếu đêm nay không nói thì chắc bọn họ cứ ngồi như thế này tới sáng mất. Cô nghĩ: thôi bỏ đi, dù sao cô cũng rất muốn biết.

Cô cố gắng dịu dàng một chút, thật cẩn thận hỏi: "Anh thích em ở điểm nào?"

"Anh có nói là thích em ư?"

"..."

Hình như là thật sự chưa từng nói.

"Vậy anh có ý gì?"

Kỷ Tiểu Dao cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe qua thật bình thản, nhưng Kỷ Minh Diệu vẫn nhận ra sự bất an của cô. Anh nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt, lần này không cho cô né tránh nữa: "Nghĩa của từ "thích" này rất rộng, anh có thể thích hoa thích cỏ, nhưng không nhất định là trong cuộc sống không thể thiếu nó, em hiểu chứ?"

Ánh mắt anh sâu thẳm, giống như giếng cổ, thần bí không thể nhìn thấy đáy; con ngươi lại giống như mặt hồ đóng băng, có thể soi rõ dáng vẻ hai mắt mở to há hốc mồm ngốc nghếch của cô.

Khóe môi người đàn ông cong lên, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ, lấp lánh ánh sao giống như phá vỡ mặt băng yên ả kia.

"Cảm động lắm phải không?"

Kỷ Tiểu Dao gật đầu theo bản năng, đến khi phản ứng lại mới thấy những lời này không ổn chút nào. Cô nhìn anh đầy giác.

"Anh ít khi nói những lời này! Nếu hôm nay em không hỏi anh cũng sẽ không nói ra. Song em phải nhớ kỹ, anh không nói không có nghĩa là anh không cần!"

"Hức!" Kỷ Tiểu Dao thổn thức, anh không nói em cũng không lạ gì đâu! Có điều, người này biến đổi cũng quá là nhanh, người bình thường tuyệt đối không theo kịp tư duy của anh. Kỷ Tiểu Dao lẩm bẩm: "Nếu anh lừa gạt em, cẩn thận không em chết cho anh coi."

Kỷ Minh Diệu không để ý tới cô lẩm bẩm, tiếp tục giải đáp vấn đề của cô: "Em muốn hỏi vì sao anh lại đến với em, thật ra lí do rất đơn giản. Anh sống đến tuổi này, chưa bao giờ cảm thấy ở bên người nào có thể thoải mái nhẹ nhàng hơn ở bên em hết. Không nhìn thấy em thì sẽ nghĩ em đang làm gì, em muốn gì, lúc nhìn thấy em thì muốn ôm em, hôn em, muốn gần em." Anh dừng một chút, nhấn mạnh: "Muốn làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ!"

Rõ ràng anh nói rất nghiêm túc, ngữ điệu rất rõ ràng, nhưng Kỷ Tiểu Dao lại cảm thấy hô hấp mình nhanh hơn, mặt đỏ. Muốn cúi đầu tránh tầm mắt của anh, lại nhìn thấy thân thể khỏe mạnh để trần của người đàn ông, mỗi khối cơ bắp đều rõ ràng đến như vậy, cũng không phải giống kiểu cơ bắp cuồn cuộn do tập thể hình nhưng vẫn lộ rõ sức mạnh và vẻ đẹp của người đàn ông, rất gợi cảm. Kỷ Tiểu Dao cảm giác bên tai sắp bị thiêu cháy, luống cuống không biết làm sao.

Bỗng nhiên bên tai bị sờ một cái, nhiệt độ hai ngón tay giao nhau mang theo xúc cảm mát lạnh kia khiến cô run rẩy.

"Em xem, thật ra em cũng đối với anh như vậy!" Thấy cô vội vàng muốn giải thích, anh lập tức cúi xuống chặn miệng cô lại. Anh nhìn cô, khẽ cười và nói: "Nhìn xem, em là kẻ lừa đảo, còn không thừa nhận!"

Kỷ Tiểu Dao tỉnh táo lại một chút, thẹn quá thành giận, đẩy anh ra: "Cứ cho là anh có lý đi, em không muốn nói chuyện với anh nữa!", rồi nằm xuống trùm kín chăn ngủ.

Kỷ Minh Diệu mỉm cười, nằm xuống ôm lấy cô từ phía sau: "Được rồi, không đùa em nữa. Anh chỉ muốn cho em biết nam nữ ân ái là chuyện bình thường, không có gì phải sợ hãi."

Kỷ Tiểu Dao giả vờ như không nghe thấy, véo eo anh: "Em không muốn nghe. Mệt quá, em ngủ đây!"

Anh gật đầu, nhớ ra cô đang quay lưng với mình nên không nghe được, rướn người lên tắt đèn, lại ôm cô, nói: "Ừ, ngủ đi!"

"Thế sao anh còn chưa đi?"

"Không đi! Anh ngủ cùng em."

Cô gái đảo mắt hai cái, thấy anh không phản ứng, cũng không lên tiếng rồi nhắm mắt lại. Một lát sau, trong bóng đêm vang lên tiếng nói thẹn thùng của cô: "Tay anh đặt chỗ nào thế hả?"

Người đàn ông xoa nơi mềm mại trong tay, thản nhiên nói: "Anh sẽ không làm gì, chỉ thực hành thôi, thích ứng trước!"

Cô gái giãy dụa, trong bóng tối vang lên tiếng xoay người, sau đó ngay lập tức là tiếng nam nữ thở dốc hỗn loạn khiến người khác đỏ mặt, qua một hồi lâu, mới chậm rãi ngừng lại, không gian lại yên tĩnh.

Kỷ Tiểu Dao ôm chăn không muốn ngồi dậy, cái giường mềm mại như một giấc mơ này khác hẳn loại giường gỗ cứng ngắc trong ký túc, mềm mại khiến người ta muốn nằm trên đó đánh vài giấc, nhưng không được, tiếng điện thoại vang lên thúc giục. Do chuông điện thoại của cô và Kỷ Minh Diệu giống nhau nên cô không xác định được là điện thoại ai kêu, hét lớn: "Anh, Kỷ Minh Diệu!" Không nghe thấy tiếng người đáp, chỉ nghe tiếng nước ào ào trong nhà vệ sinh.

Không còn cách nào khác, Kỷ Tiểu Dao đành phải dụi mắt bò dậy, lê thân đến cạnh điện thoại, ấn nghe máy, bên kia lập tức vàng lên giọng nói oang oang của bạn cùng phòng – Quan Đồng: "Cái cô kia, tối hôm qua cậu đi đâu, làm tớ và Quyên Quyên chờ cậu đến tận 12 giờ đêm! Gọi điện thoại cũng tắt máy! Cậu không về chúng tớ sẽ báo cảnh sát đấy!"

Không cần suy nghĩ, người gọi điện thoại chắc chắn là Tiểu Quan dã man kia, Kỷ Tiểu Dao vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tớ không cố ý, tối hôm tớ về nhà, điện thoại hết pin nên không thể liên lạc được. Người đẹp, đừng nóng giận."

"Thật không?" Về nhà cả đêm mà không gọi điện cho bọn tớ một tiếng? Nhất định là không phải. Nói, có phải đi lêu lổng với gã hư hỏng nào hay không?"

Tiếng nói của cô ấy có thể phá thủng màng nhĩ, Kỷ Tiểu Dao lập tức che loa lại, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng nhà tắm. Anh đã bắt đầu lau tóc đi ra ngoài, thấy dáng vẻ lén lút của cô thì nhíu mày, hỏi: "Nói chuyện điện thoại với ai thế?"

Kỷ Tiểu Dao cười gượng hai tiếng: "Bạn cùng phòng!", sau đó lại trả lời Quan Đồng: "Aiz, không phải! Mẹ tớ bảo ở lại, để lúc về trường tớ sẽ mang đồ ăn sáng cho các cậu, giúp tớ mang sách tới thẳng phòng học nhé, cám ơn người đẹp!" Nói xong liền cúp máy.

Bên kia Quan Đồng cầm điện thoại oán giận với Lý Quyên Quyên: "Tiểu Dao này cũng thật là. Tớ chưa nói xong đã cúp máy, chắc chắn là có điều gì mờ ám!"

Có scandal! Lý Quyên Quyên từ trên giường ló ra: "Này, cậu nói, người thanh niên tối hôm qua tìm Tiểu Dao là ai, ý tớ là có quan hệ gì với Tiểu Dao ấy? Có khi nào là người bạn trai cũ bị cậu ấy vô tình vứt bỏ không nhỉ?"

"Có thể lắm, người bình thường làm sao có thể ở dưới tầng chờ hơn hai tiếng chứ! Không phải cậu ta nói hôm nay sẽ về sao? Hắc hắc, có trò hay để xem đây!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.