Nơi hai người hẹn gặp mặt là một quán trà, gần nơi làm việc của Giang Mỹ Vân. Do ban đầu cô ta nói mình rất nhiều việc không có thời gian gặp nên Kỷ Tiểu Dao mới chọn chỗ này, còn chọn đúng vào thời điểm nghỉ trưa. Như thế thì cô ta không còn lý do nào để từ chối nữa!
Quán cà phê rất đông khách vào giờ nghỉ trưa, phần lớn mọi người đều làm chung một công ty nên vẫn nhìn thấy cảnh chào hỏi nhau. Thấy Kỷ Tiểu Dao mặc đồng phục học sinh, bọn họ vô cùng kinh ngạc. Mấy đồng nghiệp nam còn trêu đùa: "Hi, Mỹ Vân, cô bé này là em gái em hả?"
"Ha ha, tôi cũng muốn lắm nhưng mà không đủ tư cách." Giọng điệu cô ta vô cùng chua ngoa, Kỷ Tiểu Dao nhíu mày.
Nhưng đồng nghiệp của cô ta hình như không chú ý đến, vẫn tiếp tục trêu chọc Kỷ Tiểu Dao: "Vậy cô bé này là ai? Chắc không phải là bạn gái của tên đàn ông nào đấy bị cô chen vào làm người thứ ba chứ? Nếu là như vậy, cô cũng đừng có bắt nạt người ta, đừng giống như mấy cô gái lần trước bị cô làm cho khóc như mưa. Tôi nhìn cũng thấy đau lòng."
Giang Mỹ Vân nhả ra vòng khói thuốc, nhìn cô bé cúi đầu ngồi yên lặng phía đối diện, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Gạt gạt tàn thuốc lá, cô ta nói với đồng nghiệp: "Thu lại những tính toán trong lòng các cậu đi, cô gái này rất cao quý, không phải là người các cậu muốn đùa là đùa được."
Cô ta nói như vậy, mấy đồng nghiệp kia không những không lùi bước mà còn thấy hứng thú hơn, tiến sát gần Kỷ Tiểu Dao, như muốn nhìn kỹ hơn: "Ồ? Xem ra là rất có gia thế, cô lần này chơi thật lớn. Là thiên kim tiểu thư nhà giàu sao." Nhìn cách ăn mặc của Kỷ Tiểu Dao lại thấy phong thái khí chất của cô, thật đúng là cô con gái ngoan được nuôi trong nhà giàu có.
Cảm thấy mình đoán rất chính xác, tính kiêu ngạo cùng thích chinh phục cái lạ trong người đàn ông tăng lên. Người đàn ông kia tiếp tục lại gần, ngồi đối diện với cô: "Người đẹp, có thể làm bạn bè không? Anh rất dịu dàng đó!"
Giọng điệu của anh ta vô cùng ngả ngớn, trên người không biết xịt loại nước hoa gì, mùi vô cùng nồng xông vào mũi. Kỷ Tiểu Dao nhăn mày, nhắm mắt rồi lại, không thèm quan tâm tên đàn ông kia, trực diện với cô gái đang ngồi xem trò hay phía đối diện. Thấy cô ta trang điểm lại, miệng vẫn còn hút thuốc, vẻ mặt kỳ lạ, thật sự vô cùng không đẹp nhưng lại cảm thấy bi ai thay cô ta: tội gì phải như vậy chứ? Chỉ vì một người đàn ông không có tình cảm với mình ư?
"Mỹ...Cô Giang, hôm nay tôi đến tìm chị là có một chuyện quan trọng muốn nói với chị, hy vọng có thể kết thúc trong hòa bình." Cô nói chuyện vẫn thành ý như trước, hy vọng có thể bắt lấy tia hy vọng cuối cùng.
Đáng tiếc đối phương đáp lại cô trừ cười lạnh cũng chỉ có cười lạnh.
Không khí kỳ lạ khiến người đàn ông kia cảm thấy mình bị coi thường, không thèm nghe nữa, lập tức rời đi.
Không có người diễn trò nữa, Giang Mỹ Vân cũng không còn hứng thú, thậm chí còn bực bội. Dập điếu thuốc lá xuống gạt tàn lại châm một điếu thuốc khác, không kiên nhẫn hỏi: "Cô có chuyện quan trọng gì muốn nói? Nhanh lên, thời gian của tôi có hạn, tôi còn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân, không giống như người ta sinh ra đã có tất cả, cả đời đều có thể ngồi mát ăn bát vàng."
"Chị bớt chua ngoa đi một chút, không thể nói chuyện tử tế được à?" Kỷ Tiểu Dao đối với người trước mặt thật sự hết chỗ nói. Cô thấy chị Mỹ Vân xinh đẹp lại hào phóng trước kia chỉ là ảo giác, vốn không kiên nhẫn lắm, cho dù thức ăn ngon bày ra trước mặt cũng không có chút hứng thú nào: "Bỏ đi! Tôi biết chị không muốn gặp tôi, tôi cũng nói nhanh thôi. Mong chị sau này đừng làm mấy trò mờ ám này nữa, chắc chị cũng biết câu "Hại người hại mình" chứ?
Giang Mỹ Vân dụi điếu thuốc cháy còn một nửa vào gạt tàn, ý cười mỉa mai càng ngày càng sâu: "Hả? Tôi làm chuyện gì mờ ám? Hay là các người dám làm mà không dám cho người khác biết?"
Hôm đó, cô ta và bạn trai ra khỏi khách sạn, lại tình cờ gặp Kỷ Tiểu Dao, và cũng gặp được người con trai mình luôn mong nhớ. Sau khi nói vài câu trong lòng, cô ta vô cùng đau đớn. Vì muốn cảm nhận hơi thở của người còn trai kia lâu một chút, cô ta đã đi theo vào trong siêu thị. Như bị mê hoặc, cô ta muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến người kia, lại giống như bị ma xui quỷ khiến, cô ta đã hỏi nhân viên bán hàng người con trai vừa nãy mua gì.
Kết quả, đáp án nhận được khiến cho cô ta càng thêm đau đớn, lại có thể là thứ mà dùng trong quan hệ nam nữ, mà đối tượng đương nhiên không phải cô ta. Lúc ấy, cô khóc to lên, mắng nhân viên bán hàng vài câu rồi bỏ chạy.
Người bạn trai kia đã bị cô ta đuổi đi từ lâu, một mình đứng ở đầu đường lúc nửa đêm. Không hiểu sao, trong đầu tự nhiên nảy ra một suy nghĩ khiến cô ta chính mình cũng phải sợ: Kỷ Tiểu Dao là người yêu của Kỷ Minh Diệu! Suy nghĩ đó làm cô ta lập tức tỉnh táo lại, tua lại những hình ảnh khi còn là bạn với Kỷ Minh Diệu, không ngoài dự đoán, tất cả đều liên quan đến Kỷ Tiểu Dao. Hơn nữa, con trai đi mua đồ kiểu này không phải thường đi cùng bạn gái à? Anh em dù có thân thiết đến mấy cũng không đi mua đồ này cùng nhau. Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này vô cùng lớn, cô ta lập tức gọi điện cho bạn trai thuê một người thám tử tư, nhờ anh ta điều tra thân phận thật sự của người yêu của Kỷ Minh Diệu.
Kỷ Minh Diệu vô cùng cảnh giác, phải theo dõi một thời gian dài mới có thể chụp được một ít hình ảnh thân mật. Không ngoài dự đoán, người con gái trong ảnh tất cả đều là Kỷ Tiểu Dao. Nhưng chỉ một ít ảnh như vậy cũng đủ để cô ta chứng minh được phán đoán của mình.
Thám tử tư nhận tiền thù lao xong còn nói một câu: "Dựa vào cảm giác cá nhân tôi, quan hệ anh em này không đơn giản."
Khiếp sợ đã không đủ để nói hết được cảm giác của cô ta lúc đó. Cô ta chỉ cười, cười thật to, bỗng nhiên cảm thấy mấy năm thanh xuân của mình đều bị người ta mang ra làm trò đùa. Sao cô ta có thể không hận!
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Giang Mỹ Vân bỗng trở nên độc ác, không đợi Kỷ Tiểu Dao mở miệng, cũng không quan tâm đây là nơi nào, lập tức vung ra một cái tát: "Đê tiện! Không biết xấu hổ, quyến rũ cả anh trai mình! Lên giường với chính anh trai mình! Hèn hạ, vô sỉ!"
Tiếng tát vang dội cùng với tiếng chửi thô tục thu hút ánh mắt của người khác, Giang Mỹ Vân bông nhiên sực tỉnh, vung tay lên muốn tát cái thứ hai, nhưng lần này lại bị Kỷ Tiểu Dao nghiêng mặt tránh được, lạnh lùng nhìn cô ta nói: "Chị nên nhìn xem lại bản thân bây giờ biến thành cái dạng gì đi. Chẳng khác gì một người phụ nữ chanh chua, đây là những gì chị muốn à?"
Những người ở đây đều là những nhân viên công sở, ở trước mặt mọi người cô ta lại dùng từ ngữ dơ bẩn chửi mắng một cô gái gầy yếu, thậm chí còn vung tay đánh người, thật sự khiến người khác không thể nhìn được. Thậm chí, có người nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ, còn có mấy người đàn ông đã đứng lên.
Thấy mọi chuyện xung quanh, Giang Mỹ Vân nghiến răng, một lúc sau mới giác ngộ ra vấn đề: "Cô cố ý đúng không?"
Câu nói này của cô này khiến Kỷ Tiểu Dao chỉ thấy nực cười, nhưng thấy đau nơi khóe miệng.
Aiz! Cô im lặng thở dài, bỗng nhiên cảm thấy bất lực. Người phụ nữ đối diện đã hoàn toàn rơi vào thế giới điên cuồng do chính mình tạo nên, lý trí cũng đã đánh mất.
Cô sờ sờ bên má vừa nóng vừa đau của mình, cười khổ một tiếng: "Tôi thật sự rất sợ đau, nên cũng không cần thiết phải chọc giận chị để tự chuốc lấy khổ vào mình, mời chị bình tĩnh cho nhờ? Đã vậy, tôi nói luôn cho chị biết, hôm nay tôi tới đây là có hai mục đích. Thứ nhất là muốn nói cho chị biết, tốt nhất về sau đừng lãng phí thời gian vào những chuyện mờ ám này, chẳng những không có tác dụng mà còn tự hại mình. Thứ hai là có ý muốn khuyên chị nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa. Tôi cũng không muốn làm thánh mẫu, những điều cần nói cũng đã nói. Về sau tự thu xếp cho tốt, cái tát này coi như tôi nợ chị, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa hết." Nói một mạch xong, cô cầm ba lô lên rồi bước đi.
Thế nhưng, Giang Mỹ Vân như bị phát điên, ngăn cô lại, hét lớn lên: "Không được đi!"
Kỷ Tiểu Dao vô cùng căng thẳng, nhìn thấy sắc mặt Giang Mỹ Vân đỏ bừng, trợn trừng hai mắt, không thể khống chế cảm xúc của mình. Ban đầu, Kỷ Tiểu Dao rất lo lắng, nhưng khi chuyện xảy ra cô lại vô cùng bình tĩnh: "Vậy chị muốn thế nào?"
"A, tôi muốn thế nào ư?" Cô ta nói mỉa mai, dùng ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm cô.
"Chị Giang, tôi nghĩ thứ chị cần nhất bây giờ là bình tĩnh." Cô nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói: "Thời gian nghỉ trưa cũng đã hết, chị nên quay về làm việc thì hơn! Cứ để người khác vây xem như vậy cũng không hay lắm." Cô liếc mắt liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trong góc, bĩu môi một cái, quyết định không lắng phí thời gian nữa, tiến lên kéo tay Giang Mỹ Vân đi ra ngoài.
"Đi, tôi tiễn chị một đoạn."
Giang Mỹ Vân cũng không có phản ứng nào, cứ để Kỷ Tiểu Dao kéo đi như thế. Mọi người hồi hồn, cục diện căng thẳng mà dịu xuống như vậy? Đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên nghe thấy "xoảng" một tiếng, tiếng va chạm vào bàn, quay đầu lại nhìn, hóa ra là cô gái đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất.
Không đến hai giây, mọi chuyện bắt đầu hỗn loạn, chỉ thấy một người đàn ông nhanh chóng tiến đến, vung một cái tát lên mặt người phụ nữ, lực mạnh đến mức quăng người phụ nữ ngã xuống đất. Người kia vỗ vỗ tay, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ, cười lạnh: "Cô nên cảm thấy may mắn tôi vốn là người thương hương tiếc ngọc, lần đầu tiên đánh phụ nữ cũng là dâng tặng cho cô."
Nói xong, quay lại nhìn Kỷ Tiểu Dao lập tức đổi thành vẻ mặt toe toét: "Em có thể đứng lên không? Nếu không thể đứng lên, anh cũng không đỡ em đâu, để cho anh trai hay ghen tuông kia của em nhìn thấy anh với em tiếp xúc thân mật thì sẽ vô cùng phiền toái."
Tính cách của Lâm Tuấn luôn là như vậy! Bất kỳ trong hoàn cảnh nào cũng không quên trêu trọc con gái. Kỷ Tiểu Dao không thèm nhìn anh ta nhưng lúc nghe anh ta nhắc tới Kỷ Minh Diệu, trong lòng lập tức căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn bóng dáng quen thuộc. Cô lườm Lâm Tuấn đang cười trên nỗi đau của người khác, chỉ biết anh ta không phải kiểu người thích chăm dầu vào lửa, gặp chuyện náo nhiệt gì luôn thích đạp thêm một cái. Không thèm để ý đến anh ta, cô nhanh chóng đứng dậy, phủi bụi trên người mình, ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở một bên.
Tất cả mọi người đều phát hiện ra người đàn ông này rất có khí thế, vừa tiến vào nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống, không ai dám phát ra tiếng.
Quản lý nhà hàng nghe thấy tin tức chạy đến, vừa thấy thì cực kỳ lo lắng, cũng may anh ta đã tiếp xúc nhiều với nhân vật tai to mặt lớn. Nhìn thấy người tới liền không dám chậm trễ, bước nhanh đến trước mặt anh, giải thích: "Rất xin lỗi, ảnh hưởng ngài dùng cơm."
Kỷ Minh Diệu khoát tay, cũng không nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng, hất hất cằm về phía Kỷ Tiểu Dao: "Đến đây!"
Kỷ Tiểu Dao nào dám không nghe theo, cẩn thận lách qua người phụ nữ vẫn ngồi trên mặt đất nhìn Kỷ Minh Diệu, đi đến bên cạnh anh.
"Đứng xa như vậy làm gì!" Kỷ Tiểu Dao không kiên nhẫn, một tay túm lấy cô kéo vào trong lòng, dùng một cánh tay ôm chặt cô, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới: quần áo hơi lộn xộn, một bên má đỏ, trên mặt có dấu móng tay xẹt qua. Sắc mặt lập tức tối lại, đưa mắt nhìn cô gái dưới mặt đất.
Dùng mũi chân nâng mặt cô ta lên, lạnh lùng hỏi: "Là cô đánh cô ấy?"
Giang Mỹ Vân vẫn ngây người nhìn anh, không nói câu nào.
Trong lòng càng thêm ghét, không muốn phí thời gian với cô ta, anh lập tức kéo Kỷ Tiểu Dao rời đi, nhân tiện gọi đến Lâm Tuấn, người vẫn đứng bên cạnh: "Cậu tự xem mà giải quyết đi, để cô ta vào cục cảnh sát ở một thời gian."
"Như thế không tốt lắm!" Người nói chuyện vẫn là Kỷ Tiểu Dao từ nãy đến giờ không dám lên tiếng.
"Câm miệng, không phải chuyện của em!"
Kỷ Tiểu Dao biết anh tức giận, tiếp tục giả làm đà điểu. Cái tát cũng đã nhận, lời nên nói cũng đã nói, tất cả chỉ muốn nói cho Giang Mỹ Vân rằng, người đàn ông này không yêu cô ta, còn đối xử tệ hại với cô ta như vậy, hãy tỉnh lại đi. Nghĩ như vậy, Kỷ Tiểu Dao liền thở dài. Tình yêu của Giang Mỹ Vân đối với Kỷ Minh Diệu đã trở thành một sự cố chấp, muốn thay đổi thật sự rất khó.
"Về nhà!" Kỷ Minh Diệu nói xong, cầm lấy ba lô của Kỷ Tiểu Dao, kéo cô đi ra cửa.
Còn Lâm Tuấn bị vứt một bên rầu rĩ không vui, nghĩ thế nào cũng có cảm giác qua cầu rút ván: "Aiz, các cậu cứ như vậy mà đi à?"
"Vậy cậu muốn thế nào?" Kỷ Minh Diệu dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt vẫn còn vẻ tức giận: "Cậu ở ngay đây, còn để Dao Dao bị đánh..."
"Gì? Cậu không thể như vậy, không phải lúc đó tớ còn đang gọi điện báo cho cậu biết à! Tớ cũng đâu có phép thuật! Hơn nữa, sau đó tớ không phải cũng tát trả lại một cái hay sao!" Nói tới đây còn bày ra vẻ mặt khóc lóc thảm thiết: "Thảm rồi, thảm rồi! Cô gái tớ vừa nhìn trúng, hình tượng của tớ đều bị hủy hết rồi! Người ta chắc chắn sẽ cho rằng có có khuynh hướng bạo lực gia đình! Hình tượng tốt đẹp của tớ, tất cả đã bị hủy trong giây lát hết rồi."
"Cậu, Kỷ Minh Diệu, tính tình thật sự không giống ai!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]