Ngày hòa ly với Tuần Tấn Vân, ta lên đường về Vân Mộng.
Trong bọc hành lý chỉ có một bộ quần áo vải thô, một dải lụa tóc màu nhạt, ta bứt một bông sen đang nở rộ trong ao sen trong viện... Đây là tất cả những gì ta mang theo khi đến kinh đô.
Lão ma ma của phu nhân quốc công nhìn chằm chằm vào ta, sợ ta mang đi cái kim sợi chỉ trong phủ.
“Hôm nay tiểu thiếu gia đến Thái học, tiểu tiểu thư đến thư phòng, nếu người muốn gặp lần cuối…”
"Không cần."
Ta nói một cách đoan trang và dịu dàng: "Chớ vì chuyện nhỏ mà làm lỡ việc học của bọn trẻ."
Xách bọc hành lý, ta bước từng bước ra ngoài.
Hôm nay trời nhiều mây, gió cũng lớn.
Mỗi khi bước qua một cánh cửa, ánh nắng lại xuyên qua đám mây nhiều hơn, ta không kìm được mà đuổi theo ánh sáng, bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng.
Cho đến khi một chân bước ra khỏi cổng lớn của quốc công phủ, ta quay đầu nhìn lão ma ma.
Nụ cười đã biến mất từ lâu lại nở rộ trên hàng lông mày và đôi mắt:
"Phiền người chuyển lời đến Tuần Tấn Vân, kiếp này, Lạc Yểu và chàng, dù sinh hay tử, cũng không hẹn ngày gặp lại."
1
Rời khỏi phủ Quốc Công, đứng giữa đường phố, ta ngơ ngác một lúc lâu.
Từ khi vào phủ cầu hôn năm năm trước, suốt năm năm trời, ta chưa từng bước ra khỏi nữ tửa bước.
Cuộc sống của một nữ tử trong hậu viện thâm sâu gần như đã mài mòn hết mọi liên kết giữa ta với thế gian phàm trần này.
May mắn thay, chỉ là năm năm, chứ không phải mười năm hay hai mươi năm.
Ta tìm một khách điếm để nghỉ chân, lấy ra một ít bạc vụn đưa cho chủ quán:
"Ta muốn đi về phía nam, có đường nào không?"
Chủ quán nhận tiền, nhướng mày:
"Cô nương đi một mình, không nên liều lĩnh."
Ta cười, khách điếm này có thể mở ở nơi sầm uất nhất kinh đô, mạng lưới quan hệ trong giang hồ của chủ quán phải rất rộng.
Chủ quán nói:
"Đường bộ hiểm trở, trên đường khó an toàn cho một nữ tử nhỏ bé, nếu muốn bình an, chỉ có thể đi đường thủy. Cứ ba ngày, bang thuyền mới có một chiếc thuyền dài chuyên chở các quan phụ tiểu thư đi thăm thân viếng bạn, nếu cô nương có tiền thì vé tàu cũng không khó mua."
Ta còn tiền nhưng không nhiều, nếu dùng hết ở đây thì đến Vân Mộng e rằng sẽ phải túng thiếu.
Chỉ suy nghĩ một chút, ta lấy ra một miếng ngọc bích hoàn mĩ không tì vết từ trong áo.
Chủ quán vừa nhìn thấy miếng ngọc bích đó, hai mắt lập tức sáng lên.
"Ta dùng miếng ngọc bích này đổi với ngươi hai thứ.”
"Thứ nhất, vé tàu đi về phía Nam đến Vân Mộng.”
"Thứ hai, sự bình an của ta trước khi lên tàu."
Chiếc thuyền dài đầu tiên đi về phía Nam đã khởi hành vào ngày hôm qua, chiếc tiếp theo phải đợi thêm hai ngày nữa.
Trong hai ngày này, ngày đầu tiên gió êm sóng lặng nhưng ngày thứ hai lại ồn ào náo nhiệt.
Ta đẩy khe cửa sổ nhìn ra phố, quan sai của Đại Lý Tự đầy đường phố.
Từ khi Tuân Tấn Vân nắm giữ Đại Lý Tự ba năm trước, kinh thành đã yên bình hơn rất nhiều, đến cả lúc ban đồ ăn đêm giao thừa, bệ hạ cũng từng khen ngợi.
Một lúc sau, tiểu nhị mang đồ ăn lên, đặc biệt dặn dò:
"Có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, hôm nay quan sai của Đại Lý Tự đang truy bắt khắp thành, chủ quán đặc biệt dặn dò, cô nương tuyệt đối không được rời khỏi phòng, đợi đến sáng mai, ông ấy sẽ tiễn cô nương ra bến tàu."
Đêm đó, mặc dù ta đã khóa cửa đóng cửa sổ nhưng ánh đuốc trong tay binh lính trên phố vẫn xuyên qua giấy dán cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Ta nghĩ, Tuân Tấn Vân hẳn là gặp phải một vụ án lớn.
Nhưng hắn thông minh, bình tĩnh, chính trực và sáng suốt, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, mắt và lòng đều lạnh lẽo như tuyết sương
Là mẫu mực của con nhà thế gia... Đáng lẽ phải như vậy, nên như vậy.
Ngày tiếp theo, khi trời vừa hửng sáng, ta đã ngồi trên xe ngựa của khách điếm.
Cửa thành mở, chủ quán đút ít bạc cho binh lính gác cổng. Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, xe ngựa từ từ lăn bánh ra khỏi cửa thành.
Ta ngồi trong xe, dường như nghe thấy một tiếng gọi lớn bên ngoài xe.
"Cô nương đừng sợ."
Chủ tiệm ghé sát rèm xe, nhỏ giọng nói: "Trong thành có lệnh đóng cổng, nhưng chúng ta đã ra ngoài rồi, chốc lát nữa sẽ đến bến tàu."
Khi xuống xe, bên ngoài đã đổ mưa.
Ta cầm vé thuyền, sau khi xác nhận không có sai sót, ta lên thuyền.
Chủ tiệm nhận ngọc bích trị giá nghìn lượng, cũng còn có chút lương tâm, căn phòng tuy không rộng rãi như của người thân quan lại, nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng.
Bên ngoài truyền đến ba tiếng chiêng, nam nhân và phu nhân cùng hô:
"Long Vương! Xin bảo hộ an!"
Cảm thấy thân thuyền hơi rung chuyển, cuối cùng ta không nhịn được đẩy cửa sổ gỗ ra, nhìn về phía kinh thành mưa khói mù mịt.
Năm năm trước, ta hân hoan vui mừng, giờ đây, lòng lặng như nước.
Nhưng khi ta định đóng cửa sổ gỗ lại, bất ngờ nhìn thấy một bóng người lao nhanh trong cơn mưa.
Mưa lớn như vậy, chỉ sợ người đó sẽ bị ướt sũng từ đầu đến chân.
Cũng không biết là muốn tiễn ai, chỉ là, dù tiễn ai thì cũng đã muộn rồi.
2
Ta đã trở về Vân Mộng.
Chỉ vài ba lượng bạc là có thể mua được một ngôi nhà nhỏ bên cạnh ao sen.
Dựng thêm hàng rào, trồng dưa và quả.
Ta lại bắt đầu công việc hái thuốc, ban ngày lên núi hái thuốc, buổi tối nghiên cứu sách y.
Hôm ấy, như thường lệ ta vẫn lên núi, trong đống đá vụn, ta phát hiện ra một cậu bé toàn thân đầy máu.
Tay, chân, nửa bụng của thằng bé đều bị thú dữ cắn xé, nội tạng gần như lòi ra ngoài nhưng thằng bé vẫn chưa chết.
May mắn là hôm nay ta đã hái được cỏ cầm máu, sau khi đắp thuốc và băng bó cho thằng bé, ta đã đưa thằng bé về nhà.