Sự thật đã nhanh chóng loại Leo ra khỏi vòng nghi vấn, anh ấy tuyệtđối không phải là người đã tặng hoa cho tôi, bởi vì Leo đã có bạngái rồi. Mà bố của bạn gái anh ấy là người giầu có, là ông chủtrong tập đoàn đa quốc gia mà Leo làm việc. Những điều đó đều là doAlawn nói với tôi qua điện thoại. Tôi có thể hình dung ra vẻ mặttươi cười rạng rỡ của cậu ấy khi thấy kẻ khác gặp nạn trong lúc kểnhững chuyện đó cho tôi nghe.
Hàng ngày, sau giờ ngủ trưa, tôi vẫn lên lớp cho dù chỉ còn hơnmười phút nữa là hết giờ học. Nhân lúc thầy giáo đang viết thứ gìđó lên bảng, tôi khom người lặng lẽ khom người lặng lẽ chui vào lớptheo lối cửa sau. Trước khi thầy giáo quay đầu lại, tôi đã chọn sẵnmột chỗ ngồi xuống, còn chưa kịp ngồi ngay đã thể hiện một khuônmặt ham học, nghiêm túc ngước lên thầy giáo, chốc chốc lại gật gậtđầu, vung vẩy cây bút trong tay, thầy giáo căn bản là không thểphát hiện ra tôi vừa mới vào lớp.
“Cậu quả là chăm chủ ham học nhỉ.” Một giọng nói khe khẽ vang lênbên cạnh.
Tôi giật mình, hóa ra là An Lương ! Tôi nói : “Sao cậu lại học ởlớp tớ?”.
Hồi học cấp ba còn không chú ý, đến khi lên đại học rồi mới pháthiện ra, An Lương ăn mặc rất thời gian, là một nam sinh rất chútrọng đến đầu tóc quần áo. Một mái tóc điển hình kiểu Hàn Quốc, đôimắt lá răm, trông cậu ấy thật giống một ngôn sao nào đó của HànQuốc. An Lương mặc một chiếc áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duyen-nhat-dinh-se-co-phan/2843828/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.