Cánh cửa im lặng rất lâu bỗng chuyển động, kèm theo sự hồi hộ của cô.
Hừm, anh ta mặc đồ chú rể, có lẽ cô vừa cưới anh ta, à nhầm, là cái người này vừa lấy anh ta.
"Xin chào!" Cô vẫy vẫy tay. Tội thật, cái tật cứ gặp người là chào mãi không bỏ.
Anh ta có vẻ thoáng ngạc nhiên, rồi mặt cũng hoà hoãn lại đến bên cạnh cô, quỳ xuống trước mặt, ngước lên nhìn cô. (Cổ ngồi giường nhé!)
"Em suy nghĩ kĩ rồi sao?"
"Suy nghĩ cái gì?"
"Em chấp nhận anh rồi?"
"Không phải vậy chúng ta mới kết hôn sao?" Tên não phẳng này?
Anh ta bật dậy ôm cô vào lòng, rất chặt.
"Gọi anh đi, anh không muốn đây chỉ là mơ."
"Anh?"
"Tên anh!"
"Tên anh?"
"....."
"Anh tên là gì?"
"Em..." Anh ta liếc quanh đầu cô, phát hiện rách một vết to rớm máu trên trán.
"Đừng cử động!"
Người cô ẻo lả rơi xuống người anh.
"Ami!"
........
Lần thứ 1000, hắn cảm thấy chán. Học hành gì chứ? Toàn thấy mấy ông giáo sư kể ngày xửa ngày xưa tôi như này tôi như kia, còn các anh các chị như này như kia, đau hết cả đầu, hắn bỗng thấy tội cô ghê.
.............
Lần thứ hai tỉnh dậy. Lần này đầu đau hơn nhiều.
Nhưng mờ, người đàn ông mặc đồ chú rể đang ngồi cạnh giường cô.
"Em tỉnh rồi! Em có đau ở đâu không? Có biết anh là ai không? Có nhớ mình là ai không?"
"Có, không, không!"
"Không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duoc-em-la-thanh-cong-lon-nhat-cua-anh/2231302/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.